Page 50 - index
P. 50

Hải đội lại cái nón rơm, ngó qua nhà nó bên kia      lo lắng cho vợ với con còn bồng bế trong chuyến
           sông:                                                  ra đi đêm nay. Vinh nghĩ là nên khuyên bạn mình
             - Bả bị cảm bịnh chi hỏng biết, ho um sùm cả         đi sớm lên chợ cho khuây khỏa, hơn là ngồi đây
           đêm, ... sáng ra bả gánh rau lội ra chợ hồi tui chưa   chờ anh Hai đem tin xuống. Hơn nữa, tin tức và
           thức lận!                                              bàn tính công việc đón rước người trên chợ vẫn dễ
             - Thì đó! tao mới nói với mày, người lớn phải        hơn là ở đây, ghe tàu đậu vách kề vách. Vinh nói
           ráng chịu cực khổ, sớm hôm lội đi kiếm tiền, kiếm      lớn cho các ghe bên cạnh cùng nghe:
           cơm gạo!... mình đâu ăn cỏ được!                         - Ê Vũ, hình như chuyến xe đầu cũng sắp tới
             Vũ móc bóp, lấy mấy tờ giấy bạc đưa cho Hải.         bến rồi. Tao coi tàu, mày nên thả lên bến để đón
           Nó đưa tay cầm sấp tiền, nhưng ngần ngừ không          anh Hai với mấy cháu… đi ăn sáng cho vui...
           chịu cất đi:                                             Vũ hiểu ý, nhỏm dậy đi ngay:
             - Sao như không... anh chơi sộp, khơi khơi cho         - Ừ!... tao đi chợ với anh Hai luôn thể.
           em nhiều tiền quá vậy?                                   Vũ đi lên chợ.
             Vinh nháy mắt,  mỉm  cười  với  bạn mình khi           Vinh quay xuống dọn dẹp lòng tàu và chuẩn bị
           nghe Hải xưng em thật ngọt. Vũ nén cười, làm mặt       thùng để chứa nước ngọt một lúc thì nghe tiếng
           nghiêm trọng, chỉ chiếc xuồng của bác Sáu bên          bác Sáu:
           kia sông:                                                - Đổi nước!.... Đổi nước ...hơ ơ!
             - Tao có cho em nào khơi khơi đâu? Tiền công           - Bác Sáu!
           chèo qua sông đó! Mày chèo qua nói với bác Sáu           Vinh nói thầm. Đúng là xuồng "đổi nước" mà
           chở nước cho ghe tụi tao...                            Hải đã giúp gọi đem nước đến. Tiếng "hơ" sau
             Hải kêu lên:                                         cuối kéo dài ra thật quen thuộc của bác Sáu rất dễ
             - Dạ! đúng rồi! Hôm qua anh dặn mà em quên           nhận ra.
           mất... nhưng mà anh đưa chi nhiều quá?                   Vinh leo nhanh lên mui để đón xuồng nước của
             Vũ cười dễ dãi:                                      bác Sáu.
             - Cất đi! về đưa bà, phụ mua gạo... Nè, chèo lẹ        Ở vùng nước mặn có loại xuồng chở cái thùng
           qua bển đi, hong thôi ổng đi mất bây giờ!              phuy thật lớn, chiếm hết khoang xuồng nhỏ hẹp.
             - Dạ, em đi liền!                                    Sức nặng của 200 lít nước trong thùng khiến chiếc
             Hải vui mừng cất tiền vào túi, rồi chạy lẹ xuống     xuồng chỉ còn nổi lấp xấp trên mặt sông. Người
           bến lấy xuồng.                                         bơi phải khéo giữ thăng bằng cho xuồng đừng bị
             Lúc chèo ngang Vũ và Vinh, nó còn ráng căn           lật chìm, và thỉnh thoảng cất tiếng rao mời "đổi
           dặn:                                                   nước!"
             - Chừng nào ghe chạy được, có đi lấy nước đá           Cái thùng "phuy" chứa nước sạch để cung cấp
           mấy anh nhớ kêu tụi em theo phụ nghen!                 "nước  ngọt"  cho  người  sống  ven  sông  ở  vùng
             Vũ khoát tay hối:                                    nước mặn. Họ làm cái nghề ít vốn này, lấy công
             - Rồi! có khi nào quên tụi bây đâu mà lo... Chèo     sức chở nước để "đổi" lấy tiền mà sinh sống và
           lẹ đi!                                                 gọi là "đổi nước".
             Đầu đôi chèo cao hơn vóc dáng nhỏ thó của              Hồi mới nghe qua tiếng rao mời "đổi nước"
           Hải. Thấy đứa trẻ vươn hai cánh tay gầy như ống        trên sông, Vinh cũng như hầu hết những người
           tre  bương  bả  chèo  qua  sông,  Vũ  và  Vinh  nhìn   chưa từng nghe biết rất ngạc nhiên, thắc mắc! Chở
           nhau  khẻ  thở  dài.  Tội  nghiệp  cho  tuổi  trẻ  Việt   nước đi bán lấy tiền, tại sao không gọi là "bán
           Nam trong chế độ cộng sản khắc nghiệt, mới từng        nước" cho dễ hiểu?
           tuổi này phải bỏ học, chèo xuồng kiếm tiền để phụ        Biết ra, với truyền thống chống xăm lược suốt
           gia đình. Lo miếng ăn từng bửa không xong, làm         hàng  ngàn  năm  qua,  dù  là  người  dân  lao  động
           sao đi học được như ngày trước.                        trong thôn làng, họ cũng hiểu rằng hai chữ "bán
             Hút tàn điếu thuốc, Vũ lại đốt tiếp điếu thuốc       nước" là một điều sỉ nhục. Tinh thần quý trọng Tổ
           khác. Nó còn nhiều gánh nặng lắm! Nhìn Vũ cứ           Quốc không cho phép dân mình dùng chữ "bán
           hút thuốc liên tục Vinh biết thằng bạn rất bồn chồn    nước", dù là tên gọi cho cái nghề tầm thường, bơi




                                                                                                                   50
           Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX
   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54   55