Page 46 - index
P. 46
người Việt Quốc Gia sống giữa xã hội dưới chính nghĩa trong đêm đoàn xe của chúng tôi di chuyển
thể VNCH người ta thật thà, ngây thơ, dễ tin. Hèn từ Saigon tới Tây Ninh ngót nghét 100 cây số.
nào mắc mưu bọn lưu manh lếu láo bịp bợm bao Trước đây là Bộ chỉ huy tiền phương của Sư đoàn
nhiêu năm cho chí suốt đời. 25 và Yểm Trợ Tiếp Vận Tiểu Khu Tây Ninh.
Khi cánh cổng trung tâm khép lại sau lưng, tôi Thời gian ký kết thi hành hiệp định Paris, lúc này
có ngay linh tính: "Trời đất từ nay xa cách mãi....". chúng tôi gần kết thúc khóa huấn luyện giai đoạn
Thôi phó mặc cho giời. 1 ở Trung tâm huấn luyện Quang Trung. Chúng
Xe Molotova chở bọn tôi đi trong đêm, 35 tôi được chọn đi chiến dịch quảng bá và lấn dất
người/ xe. Chật như nêm cối. Lòng xe Molotova dành dân theo thỏa ước giữa 2 bên. Chúng tôi, một
nó hẹp té, chẳng bù cho cái Camion GMC của Mỹ, số anh em bắt thăm được chọn vể Tây Ninh. Có
rộng thênh thang. (Không hiểu sao mỗi lần di nghĩa là đi chiến dịch ở Tây Ninh 2 tháng. Nên coi
chuyển bọn Việt cộng bao giờ cũng đi ban đêm. như trở về chốn xưa. Xe chạy ngang nhà thờ
Làm như chúng nó làm cái gì cũng lén lén lút lút Phong Cốc (một xứ đao di cư gốc Bắc Ninh). Nay
dấu dấu diếm diếm không khác mèo dấu c...). Mỗi trở vế chốn xưa mà nhiều nơi cỏ mọc tự do, tiêu
xe 2 thằng bộ đội ôm súng AK canh chừng chúng điều, hoang vu, tan hoang như trong nhà mồ.
tôi. Chợt có tiếng giọng nói dường như bực dọc: Chúng tập họp từng xe lại rồi điểm danh (đếm số
- Bây giờ phải tự lực cánh sinh đi chứ không người). Sau đó chúng nó bàn giao cho nhau ra sao
được dựa dẫm à nghen.... thì chúng tôi không được biết.
Sau này hỏi ra mới biết người thốt lên câu đó
là Vinh (Tây lai), Địa Phương quân Tiểu Khu Phú
Yên.
- Anh, anh! "còi to cho vượt" là gì hả anh? Đó
là câu hỏi của Lê Viết Kỳ. Anh này quê ở Đàlạt.
Tánh rất lý lắc. Anh ta lúc nào cũng diễu cũng tếu
được.
Anh ta giả nai làm bộ hỏi hai thằng bộ đội đang
canh chúng tôi. Chúng nó hình như không được
phép đối đáp với chúng tôi mà chỉ ra lệnh và canh
chừng chúng tôi mà thôi. Lê viết Kỳ cứ lải nhải
hỏi đi hỏi lại. Mà anh ta cũng dạn. Thân cá chậu
chim lồng, chúng nó bực mình "đòm" cho một
phát, chết oan mạng. Ai vào đây mà kiện cáo mà
xử? Thằng Việt cộng (sau này mới biết chúng nó Mỗi xe chúng cử một thằng vệ binh mang súng
gọi mấy đứa đó là vệ binh) có vẻ lớn tuổi hơn nạt: đưa chúng tôi về chỗ ở. Nói là chỗ ở chứ thực ra
- Ngủ đi, hỏi làm gì! Đi có mức độ đấy.! nó là dãy nhà tôle dã chiến ai ở trước đã dựng tạm
Lại Lê viết Kỳ: thời để trú mưa trú nắng. Chúng chia chúng tôi ra
- Đi đâu vậy anh? Mà đi có mức độ là làm sao từng B (30 người). Mỗi B có 3 tổ (10 người /tổ).
vậy anh? Trong bóng tối có mấy tiếng cười rộ. Nhìn quanh quất thấy đây là khu Pháo Binh của
- Hỏi gì mà hỏi lắm với? Thôi, không hỏi nữa. căn cứ trước đây. Trước mặt là giao thông hào
Đây không trả lời đâu! chống chiến xa của căn cứ cũ. Nhờ nó mà bọn tôi
Chiếc xe chìm trong yên lặng chỉ có tiếng máy có chút đỉnh protéine động vật một thời gian. Gần
rì rì và chiếc xe đang nuốt con đường trước mặt. chỗ chúng tôi có đài phát tuyến với trụ antenne
Biết chắc chắn là chẳng ai có thể ngủ nổi trong cao ngất ngưởng. Xa xa về phía tay trái là ngôi
tình trạng này. Mọi người đều khắc khoải cho thân giáo đường xứ Phong Cốc, tháp chuông vươn lên
phận mình chưa biết sẽ đi về đâu. cao. Mỗi chiều tối cùng mỗi sáng sớm. Tiếng
Sáng ra (quãng 10h sáng), xe tới địa điểm phải chuông nhà thờ văng vẳng vọng lại chỗ chúng tôi
đến. Thì ra đây là căn cứ Trảng Lớn Tây Ninh. Có nếu hôm nào xuôi gió.
46
Đặc San Bất Khuất 2017 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX