Page 17 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 17
gái út của bác Thọ. Đầu óc tôi lại quay dạy tôi các kỹ thuật diễn hành với kiếm và
cuồng với những câu hỏi: Tại sao cả bao các thao tác chào kiếm của SVSQ trường Võ
năm nay không gặp nhau mà bác lại đến Bị Đà Lạt, ngôi trường đã đào tạo ông.
thăm mẹ tôi vào lúc đó? Tại sao bác không Theo chỉ dẫn của ông, tôi không được gác
đến nhà từ mấy hôm trước? Tại sao Hiến lại kiếm lên vai cho đỡ mỏi vì như vậy trông
vội đưa thư ngay tối qua? Tại sao lại có đã không đẹp mà khi giơ kiếm lên chào có
cuộc gặp gỡ không ngờ này? Đúng là Định thể đụng làm rớt mũ. Thay vào đó, tôi phải
Mệnh đang giỡn cợt với tôi! Tôi đâu có luôn luôn nắm chặt chuôi kiếm, bẻ cườm
muốn làm gì để bận lòng người khác. tay phải vào phía trong người để mũi kiếm
tựa chắc vào một điểm cố định ở phía ngoài
Sau ngày mãn khóa trở về nhà, mẹ tôi kể lại vai, đầu cánh tay phải. Theo cách này thì
chuyện tối hôm Hiến đến đưa thư. Bác Thọ khi chào, mũi kiếm sẽ ở xa mũ và khi bước
trách sao mẹ không cho bác biết là tôi đang đi theo nhịp, thanh kiếm sẽ trông giống
thụ huấn trong TBB để bác nhờ ông bà như một quả lắc đánh qua lại theo một biên
Tướng giúp đỡ. Mẹ tôi cám ơn và nói: độ không đổi, rất đẹp.
“Thôi bà ạ, con người ta ra sao thì con tôi
cũng vậy. Chúng tôi không dám làm phiền Tôi sẽ phải chào kiếm hai lần: một lần sau
đến ông Tướng đâu”. khi Tổng Thống trao kiếm và một lần khi
Vậy mà bác Thọ về nhà đã gọi điện thoại diễn hành qua khán đài. TĐT Phú đã đôi lần
cho cô Thuần rằng thằng con trai chị Hợp là nhìn tôi ái ngại:
Thủ Khoa đấy. Tôi không ngờ mọi chuyện “Ghìm kiếm kiểu này một lúc lâu anh sẽ mỏi
lại diễn biến như thế! tay đấy!”
Tôi đáp: “Thưa TĐT tôi chịu đựng được!”
Hai tuần lễ tập dợt cho ngày mãn khóa diễn Thế là ông lại tiếp tục chỉ dẫn mọi động tác
tiến đều đặn. Mỗi buổi chiều, khi nắng còn rồi đếm cho tôi đi đều bước, với nắm tay
đổ lửa, cả khóa tập họp ở VĐT để thao dượt phải luôn kềm chặt thanh kiếm, cho đến lúc
các động tác nghiêm, nghỉ, chào tay, quỳ tắt nắng mới được đi ăn tối.
gối, giơ tay thề v.v… Phần tôi phải hô to
những khẩu lệnh để các bạn đồng nhất làm
theo và phải học thuộc lời tuyên thệ. Mỗi
ngày, tôi đã cố tăng hết sức để hô to tối đa
thế mà cho mãi đến trước ngày mãn khóa,
Đại Tá CHP vẫn lập lại y nguyên câu:
“Thủ Khoa hô còn bé lắm!”
Biết làm sao hơn được? Tôi chưa bị tắt
tiếng là nhờ lòng thương và sự thông cảm
thể hiện trong tình “Huynh đệ chi binh” của
các bạn cùng trung đội. Các bạn ấy đã cung
cấp cho tôi cam thảo, chanh, muối, v.v… để
tôi ngậm hàng ngày.
Sau phần dợt chung cả tiểu đoàn, các bạn
tan hàng về tắm rửa để đi ăn tối, nghỉ ngơi,
hay giải trí thì tôi ở lại VĐT cùng Đại úy Thủ Khoa Khoá BK Nguyễn Thạch Cương
Phú. Một thày, một trò, ông đã kiên nhẫn
015