Page 369 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 369
khác lạ lắm đâu. Sáng đi làm, tối về vào - Không phải lỗi của anh, vì em cố chấp
computer chít chát với bạn bè một lúc rồi thôi, mà thật ra chẳng phải lỗi của ai cả,
đi ngủ, sáng mai dậy cày tiếp. Ngày nghỉ mà là định mệnh đã an bài thế thôi, anh
thì đi làm thiện nguyện ở chùa hay bệnh đừng suy nghĩ nhiều. À mà chừng nào anh
viện, cuộc sống bình thường trôi qua. Lâu về lại Vĩnh Long?
lâu hứng chí thì bạn bè rủ nhau đi du lịch - Sáng sớm mai, còn em?
cho biết đó biết đây. Chấm hết. - Trùng hợp nhỉ, sáng mai em cũng bay
- Thế còn… sớm.
- Anh muốn hỏi chuyện tình cảm của em Nhìn qua khung cửa, tôi thấy mặt trời đã
hả? Trầm ngâm một chút, tôi nhìn vào ngả về chiều, thành phố đã bắt đầu lên
mắt anh, em vẫn còn độc thân. Thú thật đèn. Tôi rủ anh đi ăn tối, nhưng anh từ
với anh, chuyện tình cảm em đã lâu không chối. Anh đứng dậy ra quày để trả tiền
dám nghĩ đến đâu, em sợ lắm anh ạ. Em nhưng Bích Liên, em gái Trà, không chịu
sợ trái tim mỏng manh của mình lại bị tổn lấy. Hôm nay vợ chồng Trà không có mặt
thương nữa. “Một lần cho tởn tới già, ở quán nên hai đứa tôi đành phải gửi lời
đừng đi nước mặn mà hà ăn chân”. Các cụ cám ơn và hẹn sẽ có dịp gặp lại.
xưa dạy vậy mà, hơn nữa vết thương của Đứng trên hè phố chờ taxi, tôi bùi ngùi
em chưa được chữa lành làm sao em còn nói:
dám dùng dao để mà khoét nó sâu thêm - Không biết bao giờ mình mới gặp lại
ra. Ngày hôm nay, vết thương đã được nhau nữa, cám ơn anh về buổi gặp gỡ hôm
chữ lành, thì thời gian không đợi mình nay, em sẽ không quên. Chúc anh thượng
nữa, nó đã phủ một lớp tuyết trắng trên lộ bình an, và…hạnh phúc.
đầu rồi. Ở tuổi này mà nói chuyện tình
yêu không sợ thiên hạ họ cười cho sao Xe tới, trước khi bước vội lên xe, tôi còn
anh? thoáng nhìn thấy cái bóng cao gầy của anh
Anh viết chuyện tình yêu cho mọi người đứng lẻ loi,
đọc thì được vì họ đâu biết tác giả già hay cô đơn trên
trẻ để mà cười nhạo, còn yêu thì xin …tình con phố đông
yêu ơi, ta xin chào mi. Anh cứ tưởng người. Nước
tượng mà coi hai cụ già yêu nhau nói mắt tôi chảy
chuyện mà cứ phì phà phì phò thì ai mà dài trên má.
chịu nổi, chết cười mất thôi. Một bài hát
Câu nói của tôi làm Chấn bật cười, vẫn nụ của Ngô Thụy
cười sảng khoái của ngày xưa. Tôi nói Miên qua
thầm trong đầu: “Cám ơn anh về tiếng tiếng hát
cười này, ít ra còn một chút gì để em còn Trần Thái
nhớ đến anh sau những tất cả mất mát”. Hòa phát ra
từ chiếc máy cassette nhỏ của cậu tài xế,
Chấn chợt nắm bàn tay tôi, giọng anh ân như xé nát hồn tôi:
hận: **Hai mươi năm rồi em còn xa tôi
- Xin lỗi em, vì anh mà em đánh mất tuổi Chơi vơi trong đời lòng sầu chưa nguôi
Xuân của mình. Bâng khuâng mây trời về qua lối xưa
Tôi đặt tay mình lên tay Chấn vỗ nhẹ, rồi Chiều nao ta bước chung đôi
rút hai tay về: Tình yêu mình dâng kín lối
367