Page 365 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 365

vọng, Trà bưng ly sữa cacao tới, nói vài lời       Cho tới một tối, tôi tới báo cho vợ chồng
               an ủi.                                             Trà  biết  là  đêm  mai  tôi  sẽ  rời  VN,  sẽ  đi
               Tôi  cám  ơn  Trà  và  nói  trong  dòng  nước      vượt biên với vợ chồng người chị, không
               mắt chảy dài:                                      có Bố  tôi  đi  cùng vì Người  đã mất  trong
               -  Cậu  không  cần  phải  làm  như  vậy  đâu,      một cơn bạo bịnh trước đó mấy tháng.
               cậu cho tớ ngồi nhờ ở đây là cám ơn cậu            -  Hãy cầu nguyện cho chúng tôi, tôi thì
               nhiều  lắm  rồi.  Có  lẽ  mấy  hôm  nữa  tớ  sẽ    thầm.    Nếu  qua  được,  tôi  sẽ  liên  lạc  với
               thử  đi  Vĩnh  Long                                Trà sau.
               một chuyến biết đâu
               chả tìm thấy Chấn.                                 & & &
               -  Cậu biết hắn ở đâu
               mà tìm?                                            Đưa tách cà phê lên miệng, tôi nhấp một
               -   Không  biết  cũng                              chút, vị đắng của cà phê giữ trong miệng
               phải đi tìm, chứ ngồi                              làm tôi nhớ đến vị ngọt của ly cacao sữa
               đây  chờ  cũng  không                              ngày xưa Chấn hay gọi cho tôi.
               phải  là  cách,  hơn                               -  Sao không uống ca cao nữa, đã đổi “gu”
               nữa tớ cũng chịu hết nổi cái cảnh phải chờ         rồi à?
               như thế này.                                       Tôi  giật  mình  quay  lại,  Chấn  đã  đến  sau
               -  Vậy tớ đi cùng cậu.                             lưng tôi từ lúc nào với ly ca cao sữa nóng
               Tôi cười buồn.:                                    còn bốc khói trên tay, đưa về phía tôi. Tôi
               -  Cám ơn cậu, cậu còn nhiều việc phải lo,         đứng  bật  dậy,  ngẩn  người  ra  nhìn  anh,
               bỏ quán và Băng Thanh đang bụng mang               quên cả đỡ lấy ly sữa trên tay Chấn.
               dạ chửa một mình sao được. Tớ biết mình            Anh vừa cười, hỏi:
               phải làm gì mà, đừng lo, dầu sao cũng cám          -  Không nhận ra anh sao?
               ơn cậu, cám ơn thật nhiều.                         Nghe anh hỏi, tôi như chợt tỉnh giấc, vội
               Trước khi về, để vợ chồng Trà yên tâm về           cầm lấy ly sữa:
               tôi, tôi vỗ vai Trà giọng chua xót:                -  Nhận, nhận ra chứ…
               -  Cũng có thể tớ sẽ không đi tìm anh ấy           Tuy có chút ngỡ ngàng vì khuôn mặt anh
               đâu, cậu nói đúng, biết anh ấy ở đâu mà            cũng có chút đổi thay, nhưng không nhiều,
               tìm, với lại anh ấy bỏ tớ chứ không phải là        duy có một điều không thay đổi, đó là anh
               tớ không chờ anh ấy.                               lúc nào cũng thế, khi đến thì luôn nhẹ như
               Và cuối cùng tàn cuộc đã định, miền Nam            một con mèo rừng vậy.
               rơi vào tay lũ côn đồ Việt cộng.
               Quán cà phê của Trà cũng đóng cửa. Tuy             -  Ngày xưa thì là mèo rừng, còn bây giờ
               vậy chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau.           chỉ là mèo mướp thôi.   Vừa nói Chấn vừa
                                                                  kéo ghế ngồi  đối diện  với tôi. Đặt ly sữa
               Băng  Thanh  bây  giờ  đã  có  con.    Trà  thì    lên bàn, tôi cũng ngồi xuống.
               không  có  việc  làm,  cuộc  sống  khó  khăn                                 Thấy  tôi  nhìn
               không chỉ riêng cho chúng tôi mà hầu như                                     anh  chăm  chú
               cho cả miền Nam này. Không còn quán cà                                       mà  chẳng  nói
               phê, tôi rủ vợ chồng Trà đi làm công cho                                     một  câu,  anh
               hợp tác xã may chiếu xuất khẩu.                                              cười:
                                                                                            -  Sao  mà  nhìn
                                                                                            anh    kỹ    thế?


                                                                                                       363
   360   361   362   363   364   365   366   367   368   369   370