Page 366 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 366

Trông anh già lắm phải không?                      Nắm bàn tay tôi để trên bàn, anh bóp nhẹ:
                -  Già  thì  ai  cũng  phải  già,  em  cũng  vậy   -  Anh không nói là mình đúng, cũng như
               thôi.  Hơn hai mươi năm rồi, thời gian đâu         không  bảo  là  em  sai.  Nhưng  dù  gì  anh
               có ngắn, gần một phần ba cuộc đời đó anh.          cũng phải xin lỗi Thy Hạ của hơn hai mươi
               Sở dĩ em nhìn anh kỹ như vậy là em muốn            năm trước và Thy Hạ của ngày hôm nay.
               tìm lại hình ảnh ngày xưa của anh, lúc anh         Em không giận anh nữa chứ.
               từ bỏ em mà không nói  một  lời.  Nhưng            -  Có, hai mươi năm trước thì có giận và lo,
               tiếc quá, em không tìm thấy gì cả.                 nhưng  hôm  nay  được  gặp  lại  anh,  mừng
               Nói xong tôi cầm ly sữa đưa lên mũi, hít           còn không hết, sao em lại giận chứ.
               nhẹ một hơi:                                       Rút tay mình ra khỏi tay anh, bưng ly lên
               -  Thơm  quá,  nhưng  để  nguội  chút  mới         nhấp  một  chút  sữa,  nhìn  anh,  tôi
               uống, giờ còn nóng quá.  Cám ơn anh, cám           mỉmcười:
               ơn về ly ca cao đầy kỷ niệm của một thời           -  Sữa thơm và ngọt lắm nhưng…sao mùi
               đã qua.                                            vị không giống ngày xưa!
                                                                  Ly cà phê đã được đưa lên định uống, anh
               Chấn nhìn tôi định nói gì đó thì người tiếp        bỗng dừng lại ở ngang miệng:
               viên đã mang lại cho anh một ly cà phê với         -  Vậy à?
               cái phin ở bên trên.  Kéo ly cà phê về phía
               mình,  anh  mở  nắp  ra,  để  xuống  bàn  rồi      Nói xong anh đưa ly lên uống cạn một hơi.
               nhấc cái phin để lên trên đó xong anh từ           Nhìn cách anh uống như giận dỗi câu nói
               tốn  lấy  chiếc  muỗng  nhỏ  khuấy  nhè  nhẹ       của tôi, tôi chợt thấy bối rối, vì ngày xưa
               cho chút đường trắng trong đáy ly tan ra.          khi  còn  yêu  nhau  chưa  bao  giờ  tôi  thấy
               Cầm ly lên, nhưng không uống ngay, anh             anh uống như
               nhìn  tôi.    Vẫn  với  ánh mắt  cuốn  hút  của    vậy  cả,  tôi
               ngày  nào  đã  từng  làm  trái  tim  tôi  xao      vụng  về  đính
               động, bây giờ ánh mắt ấy vẫn còn đủ uy             chính:
               lực làm lòng tôi xốn xang:                         -  Em  không
               -  Thy  Hạ  vẫn  còn  nhớ  đến  một  thời  đã      có  ý  gì…  em
               qua?                                               thấy  khác  có
               Cúi xuống để tránh ánh mắt của anh, tôi            lẽ  tại  vì  lâu
               bưng ly ca cao lên thổi nhẹ trên mặt ly, có        quá  rồi  chưa
               phải  tôi  muốn  làm  cho  ly  sữa  nguội  bớt     uống lại nên thấy lạ miệng thôi. Lại giận
               hay chỉ muốn dùng hơi thổi này thay cho            em rồi à, đừng như vậy mà?
               tiếng  thở  dài.    Tôi  nói  với  một  chút  cay   Chấn chợt bật lên cười, vẫn nụ cười mang
               đắng:                                              vẻ sảng khoái đó mỗi khi anh bắt gặp một
               -  Có  những  cái  thật  sâu  đậm  nếu  muốn       chuyện gì thích thú:
               quên cũng có thể quên dễ dàng, nhưng có            -  Lại trẻ con rồi, Thy Hạ nghĩ anh giận em
               những  điều  rất  bình  thường  nếu  muốn          hả? Rồi đột nhiên anh trầm ngâm, chúng
               nhớ  thì  chẳng  dễ  quên,  xá  chi  những         mình  đã  đều  già  cả  rồi,  giận  hờn  chỉ  là
               chuyện của một thời đã qua.                        chuyện  của  thời  xa  xưa. Vừa  rồi  anh bắt
               -  Thy Hạ trách anh sao?                           gặp ở em một nét nũng nịu rất dễ thương
               -   Anh nghĩ là em trách anh? Nếu thật sự          của ngày ấy làm anh lại nhớ đến thời đã
               là  em  trách  anh  thì  anh  có  thấy  là  em     qua  đó,  nhưng  có  lẽ  em  đã  nói  đúng,  ly
               trách sai không?                                   cacao của em hôm nay không còn cái mùi



                  364
   361   362   363   364   365   366   367   368   369   370   371