Page 395 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 395
ngồi tại chỗ. Nhìn mọi người chen chúc mà - Bỏ súng xuống! Cởi đồ ra, mau lên!
chua xót nghĩ thầm về màn hài kịch di tản. Chống cự bắn bỏ mẹ!
Còn gì nữa mà hối hả trở ra… nạp mạng! Tôi đang ôm con anh Sự trên tay, chưa kịp thả
Trốn cũng chạy mà trở về nhà cũng chạy. cháu xuống đất thì ăn một đạp ngang hông,
Thật là mỉa mai làm sao! Cũng có nhiều đau điếng.
người ngồi lại như tôi. Không biết họ đang - Ngoan cố hả?! A! Giờ này mà còn khoe
nghĩ gì. Riêng tôi thì hoang mang cùng cực. lon lá.
Đầu óc trống rỗng, nhẹ tênh như đang hiện Thêm một cú lấn bằng báng súng vào vai làm
diện trong một khoảng trống rất mơ hồ. Đã có tôi nóng mặt nhưng chưa kịp có phản ứng thì
lúc tôi dựng ngược khẩu súng, nhìn vào nòng một người quát lên, giọng nghe rất quen:
sắt đen ngòm rồi nghĩ đến viên đạn đang nằm - Để đó cho tao. Mày qua bên kia đi!
sẵn trong đó. Chỉ cần bóp cò…
Có ai đó vỗ nhẹ vai tôi. Ngẩng đầu lên, tôi Gã thanh niên hứ một tiếng rồi bỏ qua bên kia
nhận ra vợ chồng Trung sĩ Trần Sự và hai đường hò hét thị uy tiếp. Còn tôi và cả anh Sự
cháu nhỏ. Người Hạ sĩ quan Tiếp Liệu của trố mắt nhìn người đàn ông có vẻ là chỉ huy
ĐĐ 3/ Tiểu Đoàn 37 BĐQ ái ngại nhìn tôi. của đám thanh niên mang băng đỏ này.
- Mình về đi Thiếu úy! Không thể nào ngờ được kẻ đang cầm M16,
mặc thường phục, đeo kiếng đen đang đứng
Về! Về đâu!? Gia đình tôi ở tận Sài Gòn. Giờ trước mặt chúng tôi lại là Nguyễn Văn Bi,
phút này chắc trong đó vẫn hy vọng vào một mới năm ngoái còn là Tiểu đội trưởng khinh
phép lạ cho Đà Nẵng. Còn ngôi nhà lợp tôn binh của tôi, người vỗ tay lớn nhứt mỗi lần
trong trại gia binh cấp cho anh có lẽ chỉ còn nghe tôi hát. Nghe nói hồi trước Tết anh
tường và vách mà thôi. Thấy tôi vẫn còn lạc chàng được đưa về Duy Tân vì bị sa ruột. Bây
hồn, Anh Sự chụp ngay khẩu M16 quăng giờ lại là kẻ cầm súng áp đảo chúng tôi. Bi
xuống sông, rồi lôi tôi đứng dậy. Tôi đi theo “thòng“ kéo tôi qua một bên, nói nhỏ:
anh như cái máy. Mãi đến khi ra tới cổng, tôi - Thiếu úy thông cảm. Tình thế bắt buộc
mới nhận thấy chị Sự có vẻ mệt vì phải bồng thôi. Tụi nó là Thanh Niên Quyết Tử. Đang
đứa con nhỏ và xách túi khá to. Tôi đỡ lấy hăng máu ghê lắm! Cởi bỏ đồ lính đi Thiếu
cái túi nhưng chị giao cháu bé chừng 2, 3 tuổi úy. Ông còn đeo lon như vầy dễ chết lắm.
cho tôi bồng. Anh Sự nữa. Lột đồ ra, mau lên đi!
Tôi lột áo, lòi khẩu Colt nằm gọn trước bụng.
Đường về Đà Nẵng cũng một nhịp điệu cuống Trung Sĩ Bi lật đật chộp ngay.
cuồng, lũ lượt, lính tráng có người còn - Tụi nó thấy là ông kẹt lắm. Mất mạng
nguyên súng ống còn dân chúng thì tay bế, như chơi!
tay bồng, tay dắt, chạy ngang, chạy ngược. Ai Không có áo thay, tôi đành ở trần đứng xớ rớ
nấy cũng đều hớt hải và thất thần như nhau. không biết làm gì. Lại có tiếng la hét, chưởi
Anh Sự cho biết là sẽ đưa gia đình về nhà thề bên kia đường. Lại súng nổ. Hai đứa bé
người chị ở gần ngã ba Cây Lan, và chúng tôi
đang hướng về Ông Ích Khiêm, theo đường rúc vào lòng mẹ khóc tấm tức. Chúng tôi nép
sát vào cổng sắt của căn nhà ngay góc phố, dù
tắt để đi cho nhanh. Đang vội vàng rảo bước biết là đạn không nhắm qua bên này. Trung sĩ
thì có một chiếc Jeep mui trần chặt cua thập Bi nhìn dám “quyết tử” rồi quay lại lùa chúng
gấp. Trên xe nhảy xuống 5, 6 người, trên cánh tôi rẽ qua góc phố.
tay trái có mang băng đỏ, chỉa súng vào
- Anh Sự và Thiếu úy đi lẹ lên. Mau đi!
chúng tôi và vài quân nhân còn mang vũ khí Chúng tôi dắt díu nhau đi sau cái vẫy tay kín
đi chung hướng. Sau vài phát chỉ thiên, họ đáo của người đồng đội cũ. Vừa khuất sau vài
đồng loạt hét lớn, đằng đằng sát khí:
393