Page 394 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 394
xuất sắc nào. Không lên lon được là vì ba gai
và thường xuyên trốn trực gác mỗi lần về
dưỡng quân tại hậu cứ. Anh cũng là thương
binh đầu tiên vì đạp mìn trong ngày giải tỏa
áp lực địch tại Trà Kiệu, mở đường cho cuộc
di hành về cầu Giao Thủy, để từ đó tiến vào
quận Đức Dục, tháng 7-1974. Đồng “đen“
vẫn không thay đổi mặc dù đôi chân bây giờ
là chiếc xe lăn. Vẫn nụ cười tươi như một
hình thức ngụy trang cho tình cảm bên trong
và vẫn là sự hăm hở khi nhập trận. Chỉ có
điều… trông ngóng. Trong số hằng ngàn người chắc
- Thôi đi mấy ông ơi. Việt Cộng tới sát chắn có đồng đội của tôi, nhưng không ai
bên đít rồi còn ở đó sanh sự với nhau làm gì! nhìn nhau. Để làm gì! Bất quá cũng chỉ là
Tiếng ai đó bất chợt kêu lên thống thiết làm những câu chuyện về đơn vị, hay cùng lắm là
mọi người chùng bước. Và nhóm lính bên kia trao đổi một vài tia hy vọng mà thôi.
dường như đã hôi của chán chê, hay nhìn đám Khi tôi trở lại chỗ cũ thì Đồng “đen “
đồ bông bây giờ đang hàng ngang cỡ vài chục đang làm công việc “từ thiện“. Anh chàng
mạng, nên đâm ra lạnh giò, nên lần hồi tản phân phát toàn bộ “chiến lợi phẩm” lấy trong
mác vào đám đông. Dường như chỉ chờ có kho ra cho mọi người. Thấy tôi đang trờ tới,
thế, đám bạn của “nguời hùng xe lăn “ào ạt Đồng “đen“ đưa tay vẫy rồi sau đó nhét vào
xung phong vào kho. Theo sau họ là một rừng tay tôi hai cây thuốc Quân Tiếp Vụ:
người, mới vừa rồi còn nép mình thật sát - Thiếu úy hút với tụi em cho vui.
xuống sàn tàu hay trên mặt đường, bây giờ thì Tôi cám ơn rồi bỏ vào túi mọi đeo trên vai
tranh nhau vào quơ quào, vơ vét. Tôi lẳng mặc dù Ruby Quân Tiếp Vụ không phải là
lặng trở về xà lan, ngồi nhìn về hướng biển loại thuốc lá tôi thường hút. Nhìn qua phía
rồi Sơn Trà. Không có bóng dáng một con tàu nhà kho thì vẫn còn người ra kẻ vào không
nào trở lại kéo xà lan ra khơi. Hằng ngàn ngớt. Có lẽ ngồi lâu, buồn chán nên khi có dịp
người tuyệt vọng đứng ngồi không yên, đã có là họ sẵn sàng khuấy động, huống chi đây lại
một số bỏ lên bờ và tiến dần ra cổng. là dịp may hiếm có để vơ vét của chùa.
Tôi xách khẩu M16 đi dài theo bến phà 12:00 - Nắng trên đầu dọi xuống. Nóng
tân cảng. Cả chục chiếc xà lan đông nghẹt nực và khô khốc. Người chen chúc, chật chội.
người và người. Ai nấy thấp thỏm, âu lo, Cảm giác thật khó chịu khi mà hy vọng theo
từng giờ vơi dần đi. Tôi đang ngồi nhắc
chuyện xưa với chị Hương thì bỗng dưng
cổng chánh của Tân Cảng mở toang. Một
nhóm người ùa vào la toáng lên:
- Tụi nó tới rồi. Việt Cộng đã chiếm Đà
Nẵng rồi bà con ơi!
Không phải ong vỡ tổ, mà là sóng vỗ tràn bờ!
Hàng ngàn người từ các xà lan túa lên bờ
trong nháy mắt. Lại là cơn hoảng loạn tột
cùng. Phút chốc lại là cảnh chen lấn ngay tại
cổng. Lần này là để chạy trở ra. Tôi thừ người
392