Page 396 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 396
căn nhà, thì lại nghe tiếng la hét của mấy tên phất phới rợp trời. Chị của Trung sĩ Sự nghẹn
”quyết tử” bắt bỏ súng, cởi đồ. Nhưng lần này ngào khi mở cửa cho chúng tôi vào nhà. Sau
thì có tiếng chưởi thề đáp trả. những giọt nước mắt mừng mừng, tủi tủi, là
- Bỏ súng cái con… những tiếng than vắn, thở dài, không biết
Ngay sau đó là súng nổ liên tục. Người chạy ngày mai sẽ ra sao. Buồn bã và tuyệt vọng tới
tán loạn, hãi hùng. Khi im lắng thì tôi lóng mức không ai muốn ăn uống gì cả.
nhóng định trở lại xem chuyện gì đã xảy ra,
nhưng Anh Sự đẩy tôi tiếp tục chạy theo chị Khi cởi bỏ chiếc quần lính tôi mới nhớ là
Sự và hai đứa nhỏ. Thật tình, tôi chỉ muốn còn hai trái lựu đạn M67 trong túi. Anh Sự
biết người đồng đội cũ ra sao mà thôi. Suốt lấy gói chung với giày Saut, bỏ vào bao rác
trên đường về chỉ thấy toàn là đám băng đỏ, rồi ném đại ra đường. Chúng tôi đứng ngay
cầm loa phóng thanh, chạy xe lòng vòng ngoài cửa nhìn bâng quơ một vòng. Ngoài
thành phố kêu gọi “ngụy quân“ buông súng, đường lại đông nghẹt người qua lại. Lần này,
rồi trấn an bà con và ca ngợi “giải phóng“. xen lẫn với y phục dân sự là nón cối, mũ tai
Không thấy một bóng dáng Việt Cộng chánh bèo và kaki Nam Định. Đà Nẵng đã thật sự
hiệu nào cả. rơi vào tay kẻ địch. Người dân, sau những
ngày phập phồng, sợ hãi, đã phần nào tỉnh táo
Những ngày cuối cùng
15:00 - Mãi đến khi về tới ngã ba Cây Lan trở lại mặc dù vẫn còn dáo dác tìm nhau sau
mới gặp vài nhóm “nồi niêu soong chảo” đội những trốn chạy bất thành. Đà Nẵng vẫn đang
nón tai nhốn nháo, phân vân. Nhưng lần này là do sự
bèo, mang hiện diện của những người mà trước đó một
dép râu, ngày còn là mối đe dọa nặng nề.
ngơ ngác
nhìn phố Đêm - Vẫn là nỗi thao thức triền miên cho
xá hai bên một tương lai bất định. Buồn bã và trống rỗng
đường. Thì trong đầu. Không ăn gì mà vẫn thấy no. Mệt
ra chỉ là nhoài sau một đêm thức trắng và một ngày
đám hậu cần của Mặt Trận quảy gánh vào căng thẳng mà vẫn không thấy buồn ngủ. Anh
trước. Địch sợ mắc bẩy như hồi Mậu Thân Sự và tôi ngồi ngoài phòng khách hút thuốc
nên để cho đám “quyết tử” ra mặt trước, rồi liên tục. Chúng tôi ngồi im lặng, mỗi người
tới đám nhà bếp theo sau dọn đường để nếu lỡ một dòng suy nghĩ trong khi cả nhà đã ngủ
xảy ra chuyện gì, bọn chính quy vẫn nguyên yên (hay làm bộ ngủ yên?!) từ lâu. Tôi cố nhớ
vẹn quân số. Thật là đau đớn và mỉa mai làm lại cả ngày hôm nay và thầm cầu chúc bình an
sao! cho những người thân quen không biết đang
Đà Nẵng của khí thế hừng hực lúc chào làm gì, ra sao, nhứt là sự cô đơn của chị
đón Thủy Quân Lục Chiến Mỹ 10 năm trước, Hương và sự trở cờ của người đồng đội đã
và của một thời oanh lịêt, vàng son, đã bị đám từng vào sanh ra tử với tôi trước đây. Càng
đàn bà, con nít chiếm cứ một cách êm thấm! nghĩ tới Trung sĩ Bi, tôi càng thấy đau cho số
Mọi sự diễn ra như trong một giấc mơ. phận của đơn vị và của những người lính
Đồng thời, trong những mờ ảo của hình ảnh miền Nam. Bỗng dưng tất cả đều buông xuôi
và sự vật chung quanh, là cờ đỏ sao vàng để bọn nằm vùng nổi lên nắm lấy cơ hội, rồi
cùng với cờ hai màu của Mặt Trận xuất hiện dọn đường cho đám bộ đội nhởn nhơ tiến vào
đầy trên các dãy phố. Mau quá! Và cũng lạ thành phố như đi ngắm cảnh giữa chỗ không
quá! Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã người.
394