Page 393 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 393
- Chờ từ 2 giờ sáng cho tới giờ này mà binh. Đang tìm lời an ủi chị Hương thì một
không thấy tàu vô kéo ra. Rầu quá! tràng đạn giòn giã quét ngang trên đầu. Mọi
Như vậy là trước đó đã có người được đón ra người hết hồn rạp người trên xà lan. Nhiều
tàu Hải Quân. Và những căn cứ sát biển dễ tiếng la hét kèm lời văng tục và tiếng chưởi
dàng di tản hơn hết. Còn tại đây và trên sông thề vọng lại từ trên bờ.
Hàn thì đành chào thua vì địch pháo chận - Thôi mấy ông ơi. Giờ phút này còn bắn
ngay ngoài cửa biển. Biết như vậy thà ở lại nhau làm gì. Sao không giỏi bắn nhau với
Phú Lộc rồi liều mạng lấy ghe vượt sóng cho Việt Cộng đi!
rồi. Tôi nhủ thầm, trong lòng nặng trĩu. Đang Một cụ già đã thống thiết kêu lên giữa tiếng
còn vẩn vơ nhìn qua ngó lại thì có người gọi lên đạn và tiếng chân chạy rầm rập, nghe thật
tên tôi. Chị Hương từ trong đám đông chen gần. “Ông là sĩ quan. Vậy nói với họ một
đến kế bên tôi. Vừa nắm tay tôi là chị bật tiếng đi!”. Tôi ngẩng dậy nhìn quanh. Thì ra
khóc nức nở. Tôi cũng kềm lòng để khỏi quỵ một bà cụ ngồi gần chị Hương đang còn chỉ
ngã trong lúc này. Nhìn chị tiều tụy và hốc vào tôi.
hác làm tôi thấy nhói nơi ngực. - Nói một tiếng đi ông!
Tôi than trời trong bụng. Nhìn lại thì ai nấy
đều không có lon lá, còn mình thì vẫn sờ sờ
bông mai trên cổ áo. Chết lúc này thì thật là
lãng nhách. Tôi vừa lồm cồm ngồi dậy vừa
than thầm. Trên bến là một nhóm quân nhân
chừng hơn chục người đang dàn hàng ngang,
súng chĩa thẳng ra hướng sông. Sau lưng họ là
những người cùng phe đang vào trong kho
Quân Tiếp Vụ hôi của. Tràng đạn vừa rồi là
để cản bước những ai muốn ăn ké để lôi ra
Người vợ lính là như vậy. Chịu đựng nào là thuốc lá, sữa hộp và những thùng giấy,
một cách âm thầm. Chấp nhận mọi nghịch xa quá không nhận ra là thứ gi.
cảnh.
Nhưng trong trường hợp của chị và những ai Tôi bước lên bờ, đang lưỡng lự vì thấy
cùng hoàn cảnh thì thật đau lòng. Xác chồng không đáng để dàn xếp gì cả, thì có vài tiếng
không nhận được. Nay lại phải chấp nhận đời reo từ phía sau lưng:
góa phụ trong lúc cô đơn và đau khổ tột cùng. - Có đồ chơi đây Thiếu Úy.
Tôi không biết phải an ủi thế nào nên chỉ hỏi Quay lại thì thấy một người ngồi trên xe lăn
chị Hương về dự định cho tương lai. với vũ khí đủ loại vắt ngang bụng. Ba bốn
- Thì chỉ mong đừng lọt vào tay tụi nó người đi theo chung quanh, trang bị như đang
thôi. Đã chạy một lần rồi. Bây giờ lại gặp nữa ở hành quân, với cả M60 và M79. Người
thì đúng là tận số. Tôi chỉ mong về đến Hố thương binh cười thật tươi, chìa cho tôi một
Nai thì xin lễ và phát tang cho anh Công một khẩu M16, băng cong.
lượt. Hai, ba tuần nay chỉ biết chầu chực lo - Lâu quá mới gặp lại Thiếu úy!
giấy tờ mà thôi. Là Đồng “đen“, do nước da thật sậm nhìn
Rồi chị lại bật khóc, làm tôi luống cuống. thoáng cứ tưởng là lai Miên hay Mỹ đen! Lê
Nhìn túi xách nhỏ xíu trên vai chị, tôi bùi ngùi Thành Đồng, bỏ học đăng lính năm 16 tuổi
nghĩ đến anh bạn thân. Có lẽ hành trang của chỉ vì “… Thích bộ đồ bông và cái mũ nâu.
chị chỉ là mớ hình ảnh kỷ niệm mà tôi đã xem Trông ngầu gì đâu!“ . Là binh nhì muôn năm
đi xem lại mấy lần trong căn nhà của trại gia dù đánh trận không thua bất cứ một chiến sĩ
391