Page 448 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 448

Tư co tay lấy gồng, còn kéo tay áo lên,        tin tử trận, em vừa lên năm. Em thiếu tình
               làm như bắp thịt phồng to như con chuột:           thương của Cha, của Mẹ. Chị Ba cũng như
                   -  Cô coi,  ngày mai đi  thi...  lực sĩ được   các anh chị khác cùng cha khác mẹ với em.
               chưa?                                              Chỉ có thằng Minh là em ruột! Em phải nuôi
                   Lan bật cười:                                  nó, trong khi em chưa biết nuôi mình! Anh
                   - Cái anh này! Ừ, lực sĩ hạng... cọng sậy!     nghĩ  cách  giùm  em  đi!  Không  hiểu  bằng
               Lực sĩ hạng tép riu! Cầu ba năm nữa biết có        cách nào mà chị em em sống cho đến ngày
               mập được như vậy chưa!                             mất nước.
                    Một  hoa  sứ  rơi  trên  bàn  cà-phê,  trước     Lan vẫn ôm ghì vai chàng, nước mắt vẫn
               mặt, Tư nhặt lấy, đưa lên môi:                     ràn rụa:
                   - Hoa thơm quá! Sao hoa không chịu rơi            -  Vừa  đúng  18  tuổi,  em  đến  Phòng
               trên mái tóc cô Lan?                               Tuyển Mộ Nhập Ngũ số 3, đường Tô Hiến
                   Tư  nửa  đùa  nửa  thật,  cơ  hội  đến,  ướm   Thành, đăng ký vào Nữ Quân Nhân. Chưa
               thử lòng Lan:                                      được một tháng đã tan... trường! Bị tập trung
                   - Chắc là, hoa kêu tôi phải ... cài lên tóc    cải  tạo xong, em  về  đây. May  có mấy  anh
               Lan đó! Tôi cài hoa cho Lan nha!                   chị  đã  ở  trước,  cho  em  tá  túc.  Vốn  liếng
                   Không kịp cho Lan phản ứng, Tư đứng            không có, em nhờ chị Ba hướng dẫn xuống
               lên đi vòng ra sau Lan, nhẹ nhàng ngắt một         biển bán trái cây. Anh có biết không?
               đóa hoa tươi còn trên cành, cài lên tóc Lan.          - Không!
               Rồi, hôn thật lâu lên tóc nàng: “ Lan! Anh,           Nghe trả  lời,  Lan nhéo  Tư một  cái,  rồi
               anh cảm ơn... em! Anh, anh yêu em!”                tiếp:
                   Hai bàn tay Lan run run đưa lên vít cổ            - Em chấp nhận ”buôn thúng bán bưng",
               chàng. Ôm chặt. Lan hơi ngã người về phía          kiếm  từng  đồng  tiền  lẻ  để  nuôi  sống  bằng
               sau,  ngửa  mặt  lên.  Tư  xoay  người.  Hai  bờ   mồ hôi nước mắt, bằng hai bàn tay mềm yếu
               môi tìm nhau! Lan, qua hơi thở dồn dập gọi         và đứng trên đôi chân non nớt chính mình!.
               nhỏ: “ Anh Tư!”                                    Em  không  thể  nào  giống  như  bao  chị  em
                   Có vị mặn chảy trên má, dường như Lan          đang  làm  ở  trong  mấy  cái  quán  bar  "buôn
               khóc, nước mắt của hạnh phúc:                      hương  bán  phấn"  để  có  cuộc  sống  xa  hoa,
                   - Em đợi có giờ phút này!                      bất  chánh,  bất  lương!  Mỗi  người  có  quan
               Tư thì thào: “ Anh cũng vậy!”                      điểm, cách suy nghĩ riêng của mình! Không
               Lan run rẩy:                                       biết ai đúng, ai sai. Nhưng với em, đã chấp
                   - Em mong được nằm trong vòng tay              nhận "đôi gánh đè vai" thì, không thể để bất
               anh, người đầu tiên mà em yêu! Anh có biết         cứ  ai  lầm  tưởng  mình  như  những  cô...  gà
               không anh?                                         móng đỏ đó được!
               Hai bàn tay nàng lùa vào tóc chàng, kéo mặt           Lan ngừng một chút dò xét Tư:
               chàng sát xuống. Mắt nàng nhìn đắm đuối               -  Anh  có  nghĩ  như  vậy  không  anh?
               vào mắt chàng:                                     Ngày anh thấy em gánh trái cây đi bán dạo,
                                               -  Em  sống        anh có khinh em không anh?
                                           vì anh! Ðợi anh!          Tư choàng tay ôm vai nàng:
                                           Em  không  thể            -  Không!  Anh  không  có  khinh  khi.
                                           nào  thiếu  anh!       Ngược lại, rất thông cảm và rất khâm phục
                                           Em  đã  mồ  côi        em! Em còn hơn anh. Nhất là em còn dám
                                           mẹ  từ  khi  chưa      đập ông Sáu Râu. Em can đảm thiệt!
                                           đầy hai tuổi. Ba          - Anh đừng cười em! Em đã nguyện với
                                           ra  đi,  rồi  nghe     lòng. Không một ai có thể đụng vào người



                  446
   443   444   445   446   447   448   449   450   451   452   453