Page 50 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 50
- Như vậy thì cho tôi về tới Ninh Hòa. ấy trường. Chắc chắn họ lấy từ kho quân nhu tại
anh lấy bao nhiêu ền? Đà N ng để cấp phát cho chúng tôi. Nón lưỡi
Tôi đáp rồi hỏi ngay, trong đầu nghĩ tới việc trai, áo quần, giày bố và chiếc ba lô, tất cả
về càng gần Sàigòn càng tốt. Người lơ xe nhìn đều mới toanh.
tôi, anh ta còn đang chần chừ thì có ếng
người tài xế nói vọng xuống: Những ánh mắt nhìn ngang liếc dọc một hồi
- ày đưa ảnh ra phía sau. Ngồi đỡ ghế đẩu. cũng phát chán, nên một lúc sau tôi được yên
au lên! Chỗ này không đậu được lâu! ổn chìm đắm trong suy tưởng của mình khi
nhìn cảnh vật quen thuộc, một năm trước đã
Tôi theo chân lơ xe bước về phía cửa sau. Vừa rất sinh động trong nhịp thở của phần đất tự
leo lên, tôi mới chợt nhớ là chưa trả ền cho do mà tôi góp phần bảo vệ. Mới đó đã qua
cuốc xe ôm, nên lật đật móc đại một tấm giấy một năm đổi đời! Mới đó tôi đã trải qua một
bạc, rồi loay hoay định leo xuống trả ền; ngày hít thở không khí tự do tạm bợ của
nhưng lơ thì đu ngay cửa và tài xế cũng vừa ngục tù bao la mang hình chữ S!
nhấp ga vọt, nên tôi đành nhìn bàn tay vẫy
nhẹ và nụ cười đôn hậu của người đàn ông Tôi chạnh lòng nghĩ tới những bạn đồng cảnh
chạy xe ôm, như thể anh vừa chúc lành cho còn trần thân trên núi rừng thâm u, rồi tới
tôi, vừa ra dấu cho "Quý đen". Tình nghĩa của thời Huynh
biết là không cần Đệ Chi Binh vẫn không hề suy suyển.
phải lo chuyện trả Ngày xa Đà N ng đã mang lại nhiều kỷ
công cho cuốc xe vừa niệm, trong đó có hình ảnh của người
qua. tài xế xe ôm. Anh đúng là hình ảnh của
Một Tâm Hồn Cao Thượng, khi đã
Tôi cứ lom khom không màng dành cuốc xe đầu ên
ngoái nhìn phía sau trong ngày cho một người mà chắc
một hồi lâu, rồi mới chắn anh đã đoán ra được thân phận.
ngồi xuống chiếc ghế đẩu, ngay phía trước
băng ghế sau cùng. Chàng lơ xe kiên nhẫn Xin chân thành cám ơn Đà N ng Cám ơn
chờ tôi nãy giờ, lúc đó mới chìa tay: nh Người và nh Lính v n keo sơn, dù
- Hai đồng rưỡi! đang trải ua giai đoạn nghiệt ngã và đoạn
Anh ta nói xong là nhận ền, bỏ túi, không trường nhứt của lịch sử miền Nam Việt
thêm một lời nào khác. Tôi nhìn quanh, nhận Nam.
ra màu áo kaki Nam Định ngồi đầy trên xe,
còn ở giữa lối đi, là một lô ghế đẩu dành cho HUY VĂN
khách dọc đường ngồi dài từ trước ra tới phía (Trên Đường Xuôi Nam/
sau. Cuộc Hành Trình)
Nhiều ánh mắt dò xét nhìn tôi chằm chằm.
Đám bộ đội không biết tôi là ai, nhưng bộ đồ
tôi mặc trên người đủ để họ đặt câu hỏi, dù
là bằng ánh mắt, vì trên người tôi - từ đầu tới
chân - chính là nguyên bộ đồ lính mà tân binh
quân dịch thường mặc lúc mới vào quân
048