Page 48 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 48

Nạn  nhân  của  cuộc  đổi  đời  không  cần  qua   trong  trung  đội  khi  hàng  ngang  xung  phong
               trường lớp, không nhứt thiết là một diễn viên    tiến chiếm mục tiêu.
               đại tài. Mọi người phải đóng tròn vai để cùng
                ngậm hờn qua ải ! Nước mắt sẽ tức tưởi rơi      Trong  khi  Quý  "đen"  và  tôi  dùng  dằng  như
               trên  đường  về,  sẽ  dàn  dụa  trong  đêm  lạnh   vậy,  thì  có  vài  người  chạy  xe  ôm  lảng  vảng
               Trường  Sơn.  Cái  giá  của  tình  Yêu  và  tình   vào bến và đến ngay thềm của quầy bán vé -
               Người sao mà bi thảm đến quặn lòng!? Đến         nơi chúng tôi đang ngồi - hồi nào không biết.
               bao giờ kẻ  thua cuộc  và người thân mới  m      - Các anh chờ xe vào Nam phải không?
               lại được thời khắc êm đềm trong hạnh phúc        Chưa kịp trả lời, thì một anh khác nói ngay:
               gia đình?!                                       -  Xe  đò  lớn  b   trưng  dụng  cả  tuần  nay  rồi!
                                                                 ột số xe hàng cũng vậy.
               -  ình qua bên kia đi anh!                       Tôi  nhìn  qua  Quý  "đen".  Anh  chàng  không
               Tiếng của Quý "đen" lôi tôi ra khỏi dòng suy     giấu sự lúng túng:
               tưởng.  Chúng  tôi  bước lần  qua  những  quầy   - ...  ẹ! Tưởng đâu ch  giảm bớt số lượng xe
               bán vé, tối tăm, không một bóng người. Phần      thôi. Ai dè ch ng còn chiếc nào cả!  ân lấy gì
               còn lại của bến xe chỉ là một khoảng trống im    mà di chuyển đây!?
               lìm nằm dưới vòm sáng lờ mờ của vài ngọn         -  uốn có xe thì ch  có nước ra ngã ba Huế,
               đèn  vàng  vọt.  Những  sinh  hoạt  ồn  ào,  náo   hay vào  iếu Bông đón thì may ra...
               nhiệt rất quen thuộc của một bến xe đò, đã       Nghe vậy, tôi nói ngay:
               nhường  ch   cho  một  sự  vắng  lặng  rất  khác   - Thôi!  ình chia tay ở đây nghe anh Quý.
               thường  trong  một  ngày  Chúa  Nhựt.            - Để tôi chở ông ra ngã ba Huế. Cũng đâu có
                                                                xa.
               Chúng tôi lại đốt thuốc ngồi trầm ngâm. Được     - Tôi đi xe ôm được mà! Anh về nhà đi. Sáng
               một  lúc  thì  nghe  bên  bãi  xe  liên  tỉnh  đã  có   bét rồi!
               chuyến ra khỏi bến, còn ngoài đường đã có
                                                                Nói xong, tôi vác ba lô bước vội ra cổng. Biết
               thêm xe cộ và nhiều người qua, lại. Tôi nhắc
               Quý "đen" về lo phụ với vợ dọn bàn ghế, bày      tôi đã nhứt quyết, người cựu khinh binh lặng
                                                                lẽ dắt xe đi theo. Hai người xe ôm cũng kè sát
               hàng  cà  phê  lộ  thiên,  nhưng  câu  trả  lời  từ
                                                                bên tôi, lên  ếng mời mọc.
               đêm qua đến giờ vẫn là:
               -  a chợ trễ một chút cũng không sao! Tôi ở      -  Phải  ra  tới   iếu  Bông  mới  được.  Vậy...
                                                                Tôi không trả lời họ mà vừa đi, vừa chú ý tới
               với anh... tới cùng!
                                                                một người chạy xe ôm khác. Từ nãy giờ anh
               Nghe nói mà cảm động vô ngần. Câu  Huynh
               Đệ  Chi  Binh"  không  chỉ  thắm  thiết  khi  còn   này vẫn im lặng giữ khoảng cách, không đon
                                                                đả như hai anh kia.
               cầm súng trên tay, hoặc chia nhau gian khổ

               trong  tù  ngục,  mà  chính  ngay  lúc  này  mới   Ra  đến  đường  lộ,  tôi  bắt  tay  từ  giã  người
               thấy  nh  nghĩa  gói  ghém  trong  bốn  chữ  đó
                                                                đồng đội tốt bụng, mặc cho anh chàng nằng
               thật sâu sắc dường bao! Câu nói kh ng khái
                                                                nặc đòi chở tôi ra ngã ba Huế. Cuối cùng, Quý
               của Quý "đen" làm tôi nhớ những lần đụng         "đen" cũng phải nói lời bịn rịn chia tay, sau
               trận trong Quảng Nam, Quảng Ngãi và Quảng
                                                                khi đã dặn dò đủ thứ chuyện. Tôi nhìn theo
               Tín. Giữa lằn ranh của Sống, Chết khi đối đầu    người  cựu  khinh  binh  một  lúc,  rồi  mới  đến
               với địch quân, lúc nào tôi cũng chứng kiến sự
                                                                bên người đàn ông, từ nãy giờ vẫn kiên nhẫn
               quyết  tâm   Chơi  tới  cùng!"  của  người  lính
                                                                đậu xe phía xa xa.



                   046
   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53