Page 46 - ĐẶC SAN HỘI NGỘ BK 2022
P. 46

G                                                  Ch ng  mấy  chốc  đã  ra  tới  đường  Hùng
                       iấc  ngủ  êm,  sâu,  tưởng  như  rất  dài,
                       hóa  ra  chỉ  được  chừng  3   ếng  đồng
                       hồ  khi  chị  Quý  đánh  thức  chúng  tôi
               dậy, lúc mới 4 giờ sáng. Chị vừa giúp dọn dẹp    Vương. Vừa quẹo phải, chúng tôi thấy hướng
                                                                trước  mặt  có  vài  dáng  người  đang  chầm
               ghế bố, vừa nói:                                 chậm  bước.  Trên  người  họ  là  bị,  túi,  xách,
               -  Ngày  nào  cũng  vậy.  Tới  giờ  này,  là  tôi  đã   trông có vẻ rất nặng nề. Đến gần hơn, chúng
               phải thức dậy để chuẩn b  dọn hàng ra chợ.       tôi  mới  nhận  ra  hai  người  phụ  nữ  đang  đi
               Nhìn tôi loay hoay xếp đồ đạc vào ba lô, chị     cùng  với  một  cháu  nhỏ  chừng  8,  9  tuổi.
               nói thêm:                                        Tôi v  lưng Quý "đen" ra hiệu dừng xe.
               - Nghe nói dạo này xe đò về trong Nam rất        - Hai ch  đang đi đâu mà xách nặng quá vậy?
               hiếm. Phải đi thật sớm mới được.                 Một trong hai chị trả lời ngay:
               Quý "đen" gật đầu:                               -  Chúng  tôi  đang  trên  đường  tới  bến  xe  để
               - Bả nói đúng!  ậy sớm để đi sớm cho chắc        vào Hiệp Đức thật sớm.
               ăn.                                              Nghe  nói  vậy,  Quý  "đen"  nhanh  miệng  đáp
               Chị Quý chìa một túi nhỏ cho tôi khi chúng tôi   ngay:
               sửa soạn ra cửa. Thấy tôi tỏ vẻ ngần ngại, chị   -  ng này mới từ trong đó về hôm qua đó ch .
               cười:                                            Cả hai người đàn bà dừng chân cùng một lúc,
               - Chút đ nh thôi mà! Hai gói xôi đậu phọng.      trố mắt nhìn chiếc ba lô tôi còn để trên yên
                ột b t muối mè.  ột nhúm thuốc lào. Đủ để       sau, rồi nhìn tôi. Một chị hỏi:
               khỏi tốn  ền ăn dọc đường.                       - Anh cũng  trả nợ  trong đó hả?
               Tôi cảm động đến nghẹn lời vì sự tận  nh của     -  ạ phải! Tôi ở trại 4.  ới được phóng thích
               người  vợ  đối  với  cấp  chỉ  huy  cũ  của  chồng   hôm qua.
               mình. Sau vài lời cám ơn nói vội với chị Quý,
               là tôi lên ngồi trên yên sau, để người thuộc     Quý "đen" bế cháu bé cho lên yên sau, máng
               cấp cũ cắm cúi chở đi. Vừa đạp xe, Quý "đen"     giúp hai giỏ xách vào ghi đông xe, còn tôi kể
               vừa liền miệng nhắc tôi cẩn thận về mọi mặt.     vắn tắt chuyện trở ra Đà N ng vì muốn thăm
               - Tụi này là lính trơn mà còn ná thở với bọn     lại phố xá và trao thư cho gia đình một người
               nó, huống gì ông là sĩ quan!                     bạn, thay vì về ngay Sài Gòn. Hai chị - bây giờ
               Quý  "đen"  nói  thật  nhỏ,  như  sợ  có  người   mới biết tên là Thanh và Vân - mừng rỡ hỏi
               nghe được, dù con đường băng qua Chợ Cồn         han đủ chuyện về các trại tù Hiệp Đức. Một
               chỉ lác đác vài thúng rau cải, được bạn hàng     người dắt con đi nuôi chồng, còn người kia đi
               lầm lũi gánh ra chợ. Dưới ánh đèn nhá nhem,      thăm  người  yêu.  Hai  anh  còn  đang   trả  nợ
               mọi người trông như  những  chiếc bóng  mờ       quỷ thần" ở một trại nào đó của Tổng Trại 1,
               nhạt đang lướt đi trong khung cảnh im lắng       thuộc  Quân  Khu  5  của cộng  sản  trong  vùng
               của không gian còn đắm chìm trong giấc ngủ.      núi Hiệp Đức.



                  044
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51