Page 87 - ĐSBK 2023 - KỶ NIỆM 50 NĂM
P. 87
Cả việc ông dạy bảo những nhân viên làm trong phòng lương bổng cho Cô Nhi
Quả Phụ ở quận 3, Sài Gòn. Khi chị Chi tôi lên làm hồ sơ vì chồng tử trận trong
phi vụ với cố Trung Tướng Nguyễn Viết Thanh, chị đã bị làm khó dễ, đòi hối lộ.
Ngày hôm sau, Bố tôi cùng chị Chi quay lại phòng Cô Nhi Quả Phụ, trong phòng
người ngồi chờ đợi đông nghẹt, nhân viên phụ trách thì làm việc tà tà, người
thì ngồi giũa móng tay, người thì ngồi cắn bút ngó mơ màng; nhìn cảnh trái tai
gai mắt này, Bố tôi cố dằn cơn giận tiến tới và nói với một cô nhân viên: “Cô có
biết những người ngồi kia là ai không?” Không đợi cho cô ta trả lời, ông nói
tiếp: “Họ là những người kém may mắn, họ là những người có chồng chết, con
chết…để bảo vệ tổ quốc; sao các cô lại không biết ơn họ mà còn làm khó dễ họ,
nhờ họ mà các cô cậu mới có việc làm…”. Cô thư ký ngắt ngang lời Bố tôi và
nói bằng giọng hằn học, quát mắng: “Tôi không cần ông dạy, ông đi ra nếu
không tôi kêu người tống cổ ông ra!”. Vẫn thái độ bình tĩnh, ông cười to rồi
nói: “Vậy cũng được, nếu tôi nói với cô không được thì để tôi kêu ông Phó
Quận của cô ra để chỉ dạy nhân viên của mình”, và ông kêu đích danh ông Phó
Quận Hành Chánh Quận 3 ra giải quyết vấn đề.
Mỗi câu chuyện ông kể mang lời nhắn nhủ, mang một thông điệp riêng của nó
và tôi đã được Bố truyền tải những đức tính đó vào huyết mạch. Hôm nay viết
vài hàng về Bố. Bố ơi, nơi suối vàng, chắc Bố cũng nở nụ cười mãn nguyện vì
con của Bố lúc nào cũng:
Ngước thẳng vào đời không hổ thẹn
Hiếu Trung trọn vẹn với lương tâm
Con của Bố Mẹ,
Vũ Ngọc Hiến 351
Nhớ Cố Hương
Sông Hương núi Ngự hè nào
Nhớ ơi là nhớ như bào ruột gan
Ước gì níu được thời gian
Để ta thấy ngọn CỜ VÀNG tung bay
Vũ Ngọc Hiến (351)
2023
085