Page 85 - ĐSBK 2023 - KỶ NIỆM 50 NĂM
P. 85

Bố tôi tên là Vũ Đình Kỳ.  Khoảng năm 1945, ông làm công chức trên Chapa,
                         người đồng thời gọi ông là Ông Thừa Kỳ; sau đó vài năm ông chuyển về làm
                          việc ở tỉnh Hưng Yên.
                         Sau khi Hiệp Định Genève được ký kết, bố mẹ tôi đã mang 7 anh chị em chúng
                          tôi vào Nam tìm Tự Do; tôi được may mắn hơn các anh chị vì được mẹ cho vào
                         cái thúng để quảy theo, không như các anh chị tay thì xách áo quần, đồ dùng lục

                         tục chạy theo bố mẹ, vì lúc đó tôi chỉ chập chững biết đi.


                          Vào Nam, bố tôi tiếp tục con đường công chức, ông làm việc tại Phòng Nhân
                         Viên, thuộc Bộ Nội Vụ cho đến lúc về hưu.  Xin mở  ngoặc ở đây,  với chức  vụ đảm
                          nhận trong  Phòng Nhân Viên, nơi tiếp nhận những  hồ sơ “chạy chỗ” của các ông Phó

                          Tỉnh, Phó Quận trên toàn quốc,  họ thường  tìm đến Bố tôi để  lấy tin.  Tôi  còn nhớ có lần
                         Bác Nhiễm, bạn của Bố, nói với  tôi: “Chỉ có Bố mày là ngồi ăn trưa trên ghế đá của Nhà
                          Thờ Đức  Bà với  ổ bánh mì Bưu Điện dưới cơn nóng mà thôi, người khác thì được thiếu

                         gì các ông,  các bà đang ’chạy chỗ’ mời đi ăn cơm Tây, cơm Tàu...”.

                          Sau hơn 45 năm làm việc, ngày về hưu, ông nhận được một phần thưởng tinh

                          thần quý giá đó là Huy chương Hành Chánh Bội Tinh Cao Cấp, huy chương này
                         là bằng khen cho những công chức mà trong suốt quãng đời làm việc rất gương
                          mẫu, rất tận tâm v.v…


                         Thời gian qua nhanh, khi còn ở Sài Gòn, tôi ít dịp gần gũi với bố mẹ, nhưng tôi
                          biết, tôi rất được cả hai thương yêu, tuy sự biểu lộ có khác nhau. Mỗi lần tôi

                          được về phép, Bố tôi thường không “hài lòng” khi Mẹ tôi dúi cho ít tiền đi chơi
                          với bạn bè; Bố lúc nào cũng nói: “Được ít giờ phép, không ở nhà với bố mẹ, anh
                         chị em mà lại đi la cà…”.  Ngược lại, mẹ tôi cũng cằn nhằn: “Ông à, con nó sống
                         nay, chết mai, lằn tên mũi đạn vô tình…con nó thích gì thì cứ để nó làm…về
                          được thăm nhà là quý quá rồi…”

                         Ngày 28 tháng 4 năm 1975, vì thương con, Mẹ tôi đã cho người lên đơn vị nói
                          dối với tôi là bà đau nặng, phải về gấp.  Trong thời điểm đó, tôi không thể nào
                          bỏ đơn vị mà đi. Lúc ấy tôi mang cấp bậc Thiếu úy, đảm nhiệm chức vụ Phân Chi

                         Khu  Phó,  Phân  Chi  Khu  Tân  Thạnh  Đông  thuộc  Quận  Phú  Hòa,  Tỉnh  Bình
                         Dương.  Trung Uý Trần Văn Đức, Phân Chi Khu Trưởng, khuyên tôi nên về thăm
                         bà rồi trở về đơn vị cùng anh em.  Tôi không đồng ý, nhưng Trung Uý Đức cứ
                         nằng nặc khuyên nên tôi về và hứa là sẽ quay trở lại, không bỏ anh em!
                                                             2023
                                                              083
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90