Page 80 - ĐSBK 2023 - KỶ NIỆM 50 NĂM
P. 80
Vượt Biên và Con Đường Tỵ Nạn
Tôi đến Hoa Kỳ bằng một trong những đình. Thời gian đó dưới chế độ xhcn
con đường nguy hiểm hơn tất cả những Việt Nam, tôi chưa có hộ khẩu và quyền
phương cách khác của người Việt tỵ công dân nên trong người chỉ có giấy ra
nạn và chúng tôi đã được Cao Ủy Tỵ trại mà tôi vẫn còn giữ đến hôm nay.
Nạn Liên Hiệp Quốc cũng như quốc tế
Trên đường từ Sài Gòn đến Vũng Tàu
đặt cho cái tên là “Thuyền Nhân” (Boat
tôi dừng lại một căn nhà trong ngôi làng
People).
nhỏ; nói là nhà chứ chỉ là một chòi lá!
Ở đây tôi được mặc thêm một cái áo cũ
Thời gian đó là vào cuối năm 1985, tôi
vì da tôi tuy có đen nhưng vẫn trắng so
cùng 40 người khác kể cả phụ nữ và trẻ
với người địa phương.
nhỏ đã đến bờ biển của Malaysia bằng
Người ta đưa tôi xuống chiếc (ghe) tam
chiếc ghe chạy thoát từ cửa biển Vũng
bản chỉ có thể chở 2 người mà được gọi
Tàu. Đây là lần thứ hai sau lần thất bại
là taxi để đưa người ra bãi.
đầu tiên mà cho đến bây giờ tôi cũng
không biết là bị đánh lừa hay bị bể; chỉ
vì tiếng chó sủa ban đêm mà người
hướng dẫn đã bỏ tôi và thằng bé 15 tuổi
phải ngủ bụi cả đêm với muỗi và kiến để
chờ tới sáng đón xe về Sài Gòn. Trong
cuộc “hành trình” trốn chui trốn nhủi lần
này, tôi thí mạng cùi cho đại dương mà
Một cậu bé trạc 16 tuổi chèo ghe đưa tôi
còn phải tốn tiền!
đi từ cánh đồng trống đó trong khoảng
hơn một giờ đồng hồ thì đến rừng tràm
Vào ngày cuối năm khoảng 10 giờ sáng,
không rậm rạp nên vẫn có thể nhìn thấy
khi người hướng dẫn đến báo “chúng
người khác. Đây chính là bãi mà tôi là
ta đi ngay lập tức!”, tôi bỏ chuyện buôn
người đầu tiên được đưa đến trước
bán làm ăn và lặng lẽ ra đi mà không
nhiều người khác. Đêm đó, chúng tôi ở
báo cho bất cứ người nào hết, kể cả gia
2023
078