Page 77 - ĐSBK 2023 - KỶ NIỆM 50 NĂM
P. 77
đoán là các TQLC trên mái nhà TĐS bắn là nguy hiểm; chúng tôi đã về đến nhà an
xuống để giải tỏa đám đông bên dưới, toàn lúc trời chưa sáng rõ. Định Mệnh đã
không cho người ta phá cửa chạy theo. không mỉm cười với chúng tôi! Đành ở lại
Liền đó là tiếng rú của trực thăng và tiếng để sống trong trại tù lớn, trong khi đa số
cánh quạt ầm ầm đã đưa những người các bạn BK phải chịu nhiều nhục nhằn,
lính phương xa rời khỏi “địa ngục trần đau đớn hơn trong các trại tù nhỏ mọc lên
gian”. Cũng may là mọi thành viên trong như nấm khắp miền đất nước.
gia đình tôi vẫn bám sát nhau và tự hiểu là
tình hình này rất nguy hiểm nhất là cho Vì không thể thực hiện được dự định
người già, trẻ con. Chúng tôi đã quyết tương lai của mình, hai đứa tôi đã thành
định phải rời nơi này càng sớm càng tốt hôn trong một nghi lễ gia đình thật đơn
nên vội chạy về phía cổng sau TĐS hướng giản vào tháng 6 năm đó. Tôi vẫn đi làm ở
ra đường Mạc Đĩnh Chi. Chiếc cổng này chỗ cũ, bị giáng cấp và hạ lương xuống
đã bị mở toang từ lúc nào chứ không đóng thấp hơn cả những nhân viên cấp thấp
chặt như lúc chúng tôi đi ngang để vào nhất trước đây; hàng ngày chịu áp lực của
trường trung học NLS lúc ban chiều. đám du kích trong Bưng ra và đám cán bộ
ngoài Bắc vào, đành “nín thở qua sông!”.
Vợ tôi không được nhận làm việc cho bất
cứ cơ quan nào vì đã “phục vụ cho Đế
quốc”. Ông anh vợ phải “trả nợ” 8 năm
10 tháng trong trại tù “Thanh Cẩm”.
Riêng tôi vớt vát được một điều may là
chưa đổi Căn Cước Quân Nhân nên vẫn
khai cấp bậc Chuẩn Úy; do đó anh em tôi
được xếp vào hạng “Ngụy Quân” và “Ngụy
Quyền” cấp thấp nên chỉ bị tập trung 4
ngày ở địa phương để nghe chúng nó chửi
rủa, nhục mạ. Thật khốn khổ cho những
Định Mệnh trớ trêu đã biến gia đình tôi người thua cuộc! May mắn nữa cho gia
thành những người “chậm một bước”. đình tôi là ông anh phi công đã kịp bay
Tôi càng thấy thấm thía câu nói “Mưu sự thoát vào ngày cuối cùng của cuộc chiến.
tại Nhân, thành sự tại Thiên”; chúng tôi Tội nghiệp cho ông cụ bố vợ tôi đã quy
đã cố gắng hết sức và đã không chậm chân tiên hai năm sau vì lo buồn cho con trai
vì theo thỏa thuận thì đến 7 giờ sáng mới chưa được tha về rồi cụ bị bệnh mà không
hết di tản cơ mà! Chúng tôi đã phải nếm có đủ phương tiện chữa trị. Cụ bà thì
những kinh nghiệm chua cay! Dù cảm hàng đêm chong đèn khóc chờ con đến lòa
thấy thật mệt mỏi, rã rời cả thể xác lẫn cả hai mắt. Người dân miền Nam đã phải
tinh thần nhưng chúng tôi vẫn phải bước sống dưới sự cai trị độc tài, hà khắc, thiếu
vội về nhà vì sợ đụng đầu với bọn cộng nhân tính của chính quyền cộng sản. Vì
sản đang tiến vào Thủ Đô lúc này thì thật
2023
075