Page 53 - Bản tin Cư An Tư Nguy - Số 2
P. 53
53
gái đều xong bậc Đại Học, đi làm, có địa vị ngoài xã nộp hồ sơ, kèm các huy chương để được ưu tiên, thêm
hội, mỗi cháu học một ngành nghề khác nhau. Đặc điểm. Kết quả tôi đậu đầu trong 5 người và làm việc
biệt, ghe của tôi có anh Trương Ngọc Thanh, đã tốt tại khu Chợ Lớn, sau 3 tháng tôi xin đổi về khu Sai-
nghiệp Kỹ Sư Phú Thọ, khi đến Đức, đi học lại, tốt gon, gần nhà hơn. Saigon Thủy Cục có 3 khu chính là
nghiệp Bác Sĩ, hiện mở phòng mạch tại Tỉnh Minden, Saigon, Chợ Lớn, Gia Định và nhà máy nước Thủ
Tiểu Bang NRW, Germany. Anh Nguyễn Hữu Hoàng, Đức. Sau ngày 30.04.1975, bọn “răng đen mã tấu”
Kỹ Sư Địa Chất tại VN, qua Đức, học lại, thành Bác Sĩ tiếp thu Saigon Thủy Cục, chúng đổi tên là Công Ty
Y Khoa, đang hành nghề tại một nhà thương ở tỉnh Cấp Nước, vẫn làm việc như cũ, chúng giao cho tôi 2
Menden, còn gia đình anh Phạm Văn Hoá, đã bị 3 ghe người mới từ ngoài Bắc vào, để chỉ dẫn cho họ, tôi có
hải tặc bao vây, sửa soạn tấn công, thì Cap Anamur đến chút nghi ngại, nhưng không chỉ bảo cho chúng, thì có
cứu kịp, 2 cháu gái của anh Hoá lúc đó mới 4,5 tuổi, thể bị kỷ luật, tôi và các nhân viên được lưu dụng phải
nay đã tốt nghiệp Đại Học, cháu Thanh Trúc, một nữ “học tập cải tạo” 1 tháng tại cơ quan, mãn khoá được
Luật Sư trẻ, đã làm MC cho buổi khánh thành tượng cấp giấy chứng nhận, tôi dùng giấy chứng nhận này,
đài thuyền nhân năm 2009, tại hải cảng Hamburg. Đặc sau khi bị cho nghỉ việc, đi khắp các tỉnh miền Tây,
biệt hơn nữa, một thuyền nhân đã trở thành Dược Sĩ tìm đường vượt biển. Thời buổi nhiễu nhương, sống
Trung Tá trong quân đội Đức, đó là Anh Lê Vĩnh Hiệp, trong một xã hội lấy “lừa dối” làm kim chỉ nam, rất
còn nhiều điều kỳ thú mà chúng ta chưa biết được như nhiều người mất vàng mà không đi được, còn bị vào
ĐĐ Thích Hạnh Giới, Trụ Trì chuà Viên Giác, là một tù, đi đâu cũng nghe, người này người kia vừa bị gạt,
Boat People, tốt nghiệp Đại Học Đức, xuống tóc đi tu dù thế, tôi cũng không nản. Trong gia tộc có một vị
được Sư Phụ Thích Như Điển cho qua Ấn Độ du học, thông gia với nhạc phụ của tôi, làm nghề đánh cá tại
đậu bằng Tiến Sĩ Phật Học. Tôi chỉ kể ra những trường Vũng Tàu, tôi và người anh đồng hao, đã ra Vũng
hợp điển hình, chắc chắn còn rất nhiều các con cháu đã Tàu, ngủ đêm tại nhà vị thông gia này, để tính chuyện
đạt được thành quả rất tốt đẹp trong lãnh vực học vấn. ra đi, nhưng không thành, vị thông gia không dám
Riêng đạo Công Giáo đã có thêm nhiều Linh Mục, chứa chấp số người từ Saigon ra đây, chỉ ngủ lại một
những vị này được Cap Anamur vớt ngoài biển Đông, thời gian rất ngắn, lý do công an khu vực tại xóm chài
đi tu trở thành các vị lãnh đạo tinh thần trong Giáo Hội này như con cú vọ, lúc nào cũng “lùng xục” khắp
Công Giáo, tôi quen biết thân thiết với vài vị Linh trong xóm, người lạ xuất hiện là bị xét hỏi ngay.
Mục, dù tôi không phải là tín hữu. Đường đi từ bãi sau Vũng Tàu không thể nào thực
hiện được với người từ nơi khác đến. Trên đường trở
1.- TÌM ĐƯỜNG RA ĐI.
về Saigon, chúng tôi ghé chợ Rạch Dừa, Bà Rịa, thăm
Thấm thoát sống với loài qủy đỏ đã gần 5 năm, nhất là một người bạn, anh này cho biết những khó khăn mà
sau ngày mẹ tôi mất, 08.02.1979, càng thúc đẩy tôi bọn công an kiểm soát các khu xóm dễ dàng đem ghe
quyết tâm tìm kiếm một lối thoát, 3 đứa con gái của tôi thuyền ra biển, nói chung, những thôn xóm gần bờ
không thể nào học lên được, vì với lý lịch, cha là dân di biển đều được vào sổ “bià đen”, bọn công an khu vực
cư 54, Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, con cái luôn luôn “để mắt” đến. Việc mua “bãi” nếu êm xuôi
chắc chắn bị “trù dập” trong cái guồng máy “xét lý lịch thì an toàn cho người ra đi, nhưng nhiều khi vì “tranh
3 đời, hồng hơn chuyên”. Cá nhân tôi, được lưu dụng ăn”, chúng nó “đấm đá” lẫn nhau mà chủ ghe lãnh đủ,
làm việc tại Saigon Thủy Cục, nay đổi tên là Công Ty người đi mất vàng bạc cũng không dám “tố cáo” hay
Cấp Nước, đến tháng 6, 1976, bị cưỡng bách cho nghỉ thưa gởi gì cả. Thằng cháu rể tôi kể về chuyến ra đi
việc để đi kinh tế mới, các hậu quả do chế độ mới của nó năm 1979, đi xe đò ra Vũng Tàu, có người dẫn
giành cho tôi đã từ từ phủ chụp lên cuộc sống gia đình đường tới khu đánh cá Phước Tỉnh, di chuyển ban
tôi, đây là một sự trả thù hèn hạ mà chế độ phỉ quyền ngày, không lén lút, nói chuyện ồn ào như cái chợ,
luôn luôn tuyên truyền, là khoan hồng, nhân đạo với thanh niên mỗi người vác một bao bố lớn kinh sách
người chế độ cũ, tôi bị thương, giải ngũ, trở thành Phật Giáo, trong số người đi chung có Ni Cô Thích
Thương Phế Binh với cấp độ tàn phế 70%, vừa kịp lúc Nữ Diệu Hạnh, nay đang trụ trì một ngôi chuà tại
Saigon Thủy Cục, một cơ quan tự trị, lương bổng cao Barntrup, Đức Quốc, số kinh sách và Tượng Phật do
hơn lương Trung Úy Quân Lực VNCH, thi tuyển nhân số thanh niên của ni cô vác đem theo. Đây là chuyến
viên, ngạch kiểm soát viên kiêm thâu ngân viên, tôi
Bản Tin Sinh Hoạt Cư An Tư Nguy Số 2