Page 127 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 127
127
giải phóng để đánh chiếm Quảng Tín… Công từ chối. Mẹ thấy họ tàn nhẫn quá! Mẹ phải đổi
tác đang tiến hành tốt đẹp thì chẳng may bọn chiến thuật, mẹ nuốt nước mắt vào lòng tràn
Mật Báo Viên và ăng-ten khám phá, sau đó ngập trong tim. Để tự nói dối với lòng mình,
nói dối với con, nói dối thiên hạ và nhất là để
một vài người bị bắt không chịu được tra tấn cho bọn Cộng Sản ác ôn thấy rằng mẹ đã thay
của cán bộ Cộng Sản nên đã bị chúng bắt trên đổi, con mẹ vì dại dột nhất thời nên đã làm
100 người. Số khác chưa bị lộ thì nằm yên. chuyện không đáng làm. Mẹ nói vậy, mẹ đau
Sau khi khai thác chúng chẳng tìm ra manh lòng lắm, tim mẹ se thắt, ruột mẹ quặn đau,
mối gì hơn. Một mình Trần Quang Trân nhìn đầu mẹ nhức nhối lắm, muôn vàn mủi kim
nhận mọi tội; anh và anh em được xử án ngay đâm vào tim mẹ con ơi. Mẹ phải gặp con dù
trên nấm mồ hoang tàn, không hương khói. Và
tại Trại Tiên Lãnh và bị kết án tử hình. Và chúng đã cho mẹ đến thăm mộ con. Ở suối
khoảng 15 người khác bị án tù chung thân khổ vàng xin con thông cảm cách làm nầy của mẹ,
sai, đến 20, 18, 10, 8 và 5 năm tù giam. Số còn bên mộ con nước mắt già nua của mẹ đã giọt
lại cho đi cùm, cảnh cáo toàn trại và ghi vào xuống mộ con, lòng mẹ thương con vô vàn mẹ
hồ sơ cải tạo. trở về trong thẩn thờ, nhưng mà tim óc mẹ đã
quyết mẹ không thể nào làm cho con mẹ phải
Ở pháp trường, trước khi hành quyết tủi hổ về mẹ.
anh đã anh dũng hô to : Việt Nam Cộng Hòa Sau khi thăm xong, với những lời lẻ nhẹ
nhàng và như trách móc của người mẹ, bọn cán bộ
muôn năm”, “ Đá đảo Cộng Sản”. Anh chết
rất tin tưởng cũng muốn phỏng vấn mẹ trước đám
được chôn ở đằng sau trại. Toàn trại im lặng đông tù nhân được ra thăm nuôi và trước thân
ngậm ngùi thương tiếc: anh là vị anh hùng nhân của họ với mục đích răn đe. Chúng hỏi mẹ:
trong trại chúng tôi. “Chúng tôi đã cho bà đi thăm, bà đã biết con bà có
tội lớn với cách mạng, chúng tôi hỏi bà bà nghĩ gì
Người Mẹ khi nghe con bi xử bắn chết ở về việc làm của con bà?” Những tưởng mẹ sẽ trả
trong tù làm sao khỏi đau lòng xé ruột xé gan, lời như trước khi gặp được mộ con, chúng hớn hở
Mẹ mất con như mất đi nguồn mạch sống; chờ đợi. Chúng không ngờ rằng mẹ đã trả lời:
nhất là người con đó mẹ đã cưu mang săn sóc, “Thưa các ông, thưa cán bộ, là người mẹ tôi…tôi
nuôi dạy, lo cho từng miếng cơm manh áo lo rất hãnh diện về việc làm của con tôi, đó là việc
cho con ăn học đến đỗ kỷ sư. Vì quê hương làm đầy chính nghĩa, là một cách hiến dâng thân
xác cho Tổ Quốc, cho Quốc gia, Dân tộc”. Quá
lúc chinh chiến, con mẹ là phận trai phải tòng bất ngờ, mọi người im lặng đến ngột thở, tất cả
quân để gìn giữ non sông đất nước, bước vào đều ngac nhiên. Bọn cán bộ hùng hổ, xô đẩy mẹ,
lửa đạn chiến chinh. Con đã không chết trên la mắng chưởi bới mẹ. Mẹ té xỉu, nhưng cuối
chiến trường, lại bị tù đày cải tạo khổ sai nơi cùng vì mẹ già nên chúng tha cho mẹ về. Mọi
rừng thiêng nước độc. Và giờ đây con đã anh người hôm đó đã hiểu được mẹ, ở suối vàng chắc
dũng chết vì lý tưởng tự do. Mẹ đã khóc hết con hiểu mẹ hơn ai hết. Ôi lòng mẹ bao dung cao
nước mắt về con, đã mõi mòn vì con, mẹ cả, chịu đựng muôn đắng ngàn cay. Mẹ là người
thương con nhiều lắm, mẹ tìm cách đến thăm hiểu thấu tình con hơn tất cả. LÒNG MẸ thật là
mộ con, không nhìn được mặt, nhưng cũng tuyệt vời.
nhìn được nắm đất chôn vùi con. Đời con đang
tràn đầy nhựa sống, con còn nhiều việc phải Nhất Tâm NBQ
làm cho quê hương dân tộc. Mẹ đã làm đơn đi Tù nhân Trại Tiên Lãnh Quảng Nam Đà
thăm mộ con nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Nẳng
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021