Page 132 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 132
132
Phức tạp quá phải không?!...” Mà thôi! Dù
sao thì em cũng đã chọn cho mình một con Thăm Ba nơi trại tù cải tạo !
đường. Dẫu vô định thì cũng còn chiếc bóng
chung đôi để dò dẫm bước. Còn tôi… Tôi vẫn
loay hoay trong định phận với hy vọng sẽ có
chút ánh sáng ở cuối đường hầm dẫn đến một Em nhớ tuổi bé thơ
ngày mai yên bình, để tự an ủi mình trong Mỗi lần đi thăm Ba
từng ngày lây lất sống. Lòng thơ đầy háo hức
Mặc đồ thật thật xinh!
MỘT THOÁNG TỰ TÌNH
Bây giờ thì tôi đã cách Đà Lạt đúng nửa Từ buổi sáng tinh sương
vòng quay trái đất. Đã có lối thoát. Đã có một Em cùng Mẹ ra đi
ngày mai như lời nguyện ước. Nhưng tôi phải Đường xa xa diệu vợi
trả bằng một chuyến ly hương không có vé Trại cải tạo Cây cầy.
khứ hồi. Chiều nay, buổi chiều cuối tuần đầu Tây Ninh xa tí tít
tiên nơi xứ người đã làm tôi chợt nhớ em, nhớ Nắng cháy da cháy tóc
đồng môn, bè bạn, trường lớp, và tất cả những Đường đất đỏ gặp ghềnh
gì thuộc về Đà Lạt ngay khi vừa hít thở không Bụi đầy đường oi bức
khí đang vào Thu của vùng đông bắc Hoa Kỳ.
Cũng là cơn lạnh vừa đủ kéo cao cổ áo. Cũng Khi gặp được Ba em
là sương trắng nhẹ giăng buổi sớm mai, màu Niềm hạnh phúc vô cùng
nắng hiền dịu lúc chiều tà. Cũng những đồi núi Nỗi mệt nhọc bay di
nhấp nhô với từng rặng thông xanh biếc. Cho Em thêm sức mạnh !
Nhưng buồn thay! Đà Lạt bây giờ đang Ba không giống ngày di
ở ngoài vạn dặm. Còn chăng chỉ là những hình Ba đen thui đen thít
ảnh trong ngăn k ý ức đang tuần tự lướt qua Ba ốm, ốm hơn nhiều
trong đầu như một khúc phim chiếu chậm của Thương Ba, Ba Em quá !
vô thức. 25 năm về trước, bước chân trọ học
dẫn tôi đến giảng đường để gặp em. Còn bây Đọc thơ của Lan Phi
giờ bước lưu vong đang khuấy động hồn tôi Em chạnh nhớ Ba thương
trong từng ngày hội nhập. Tôi lại đổi đời. Lại Những năm tù cải tạo
phải thích ứng với hoàn cảnh. Nhưng là hoàn Thương Ba lắm Ba ơi !
cảnh của một trời tự do và hạnh phúc đích Cảm ơn Ba thật nhiều
thực. Không phải thứ ngục tù bao la mà em Ba cho Em nghị lực
còn đang chịu đựng. Đà Lạt là em. Em là Đà Cho Em miền đất hứa
Lạt, là kỷ niệm ngàn đời không phai. Vì vậy Cuộc sống và tự do !
tôi vẫn hoài nhớ em. Em có hiểu điều này
không, ơi mái tóc Khánh Ly của một mùa trọ Tô Châu
học?! Kansas 10-6-2017
HUY VĂN
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021