Page 80 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 80
80
nhen, măng! nào Minh bị thương nặng như vậy. Tôi thầm
Tôi chỉ biết cười, vẫy tay, đóng cửa lại. ngạc nhiên vì Vĩnh tỏ ra bặc thiệp và nói
Chỉ một chốc sau, tôi nghe tiếng xe thắng nhiều hơn xưa. Tôi bảo Minh bị rớt trực
“két” rồi cửa phòng mở toanh và con gái lớn thăng. Vĩnh tròn mắt:
của tôi hớt hãi chạy vào: -Hải-Quân mà lại bị rớt trực thăng?
-Măng! Măng! Trực thăng… rớt rồi! -Dạ, anh ấy đi thanh tra những điểm đổ
Tôi hoảng hốt chạy vội ra cửa thì thấy chú quân.
tài xế đang ôm ba đứa con của tôi như thể -Minh làm gì mà đi thanh tra?
trấn an. Và, tôi thấy, từ khắp mọi nẽo đường -Dạ, anh ấy là chỉ huy trưởng Liên Đoàn I
của Căn Cứ Hải-Quân Bến-Lức mọi người Ngăn Chận kiêm chỉ huy trưởng một đơn vị
chạy ùa về hướng cầu tàu. Tôi chạy theo dòng Đặc Nhiệm của Lực Lượng Tuần Thám.
người, bỏ mặc các con tôi. -Bỏ đàn bỏ hát để nghiên cứu về Hải-Quân
Tiếng xe hồng thập tự từ ngoài cổng gác hay sao mà biết nhiều quá vậy?
vọng vào. Mọi người rẻ sang hai bên, nhường Tôi cười gượng, chưa kịp đáp thì thấy chú
lối. Xe cứu thương từ từ “de” lui về hướng bờ tài xế của Minh đưa các con của tôi từ Bến
sông. Một chiếc ghe câu cặp bến. Vì đứng xa, Lức vừa tới. Tôi cáo từ Vĩnh để ra xe với các
tôi không thể thấy được những người trong con tôi.
lòng ghe. Mỗi khi chiếc băng-ca khiêng một Tôi nhờ chú tài đưa các con tôi về nhà,
người – không phải là Minh – đi ngang, tôi nhờ bà giúp việc lo cho các cháu. Trước khi
cảm thấy như tôi sắp quỵ xuống; vì tôi ngại xe nổ máy, tôi chợt nhớ, vội dặn chú tài đừng
Minh đã chết hoặc mất tích trong dòng sông cho Mạ biết tin Minh bị thương, ngại Mạ lo.
sâu. Trong khi tôi tưởng như sự chịu đựng Xoay sang các con, tôi cũng dặn như vậy. Nét
trong tôi đã cạn kiệt thì bỗng dưng, từ bờ mặt của các con tôi tiu nghỉu, buồn xo.
sông, một anh thủy thủ vừa vội vàng chạy về Suốt thời gian dài thăm nuôi Minh, tôi vẫn
phía tôi vừa reo lên: chưa cho Minh biết tin Trung bị thương. Và
-Cô ơi, cô! Em thấy Chỉ Huy Trưởng rồi! tôi cũng không có thời gian để ra Vũng-Tàu
Em thấy Chỉ Huy Trưởng rồi! thăm Trung.
Vài người quay nhìn tôi rồi dạt ra hai bên, Một hôm, đang sửa soạn các thứ cần dùng
tránh lối cho tôi. Tôi bước ra vừa khi chiếc để đem lên bệnh viện Cộng Hòa cho Minh,
băng-ca có Minh nằm bên trong được khiêng tôi thấy Trung bước vào nhà. Tôi ngạc nhiên.
về hướng xe cứu thương. Tôi chạy theo, thấy Trung bảo bác sĩ cho Trung xuất viện và
máu nhuộm ướt mặt Minh. Khi xe cứu Trung từ chối mấy ngày phép dưỡng thương;
thương rồ máy, tôi tự động leo vào. Nhìn lui, vì đơn vị của Trung bị “tụi hắn quần thảo liên
tôi thấy chú tài xế của Minh chở các con tôi miên!” Nhận ra nét ái ngại của tôi, Trung –
chạy theo. trong quân phục Biệt Động Quân, giày trận,
Trên chuyến trực thăng tải thương từ bệnh mũ nâu – đứng thẳng, cụp hai chân trong thế
viện Long An về quân y viện Cộng Hòa, tôi nghiêm rồi ưỡng ngực, bảo:
tự hỏi không hiểu trái tim của Mạ còn đủ chỗ -Em “ngon lành” như ri mà chị lo cái chi?
để chấp nhận thêm tin Minh bị thương hay Tôi cười, rồi cho Trung biết Minh bị
không! thương. Trung ngồi lặng yên, nhíu mày suy
Sau khi y tá đưa Minh vào phòng Điện nghĩ rất lâu rồi bảo:
Tuyến, tôi thấy một bác sĩ đi về phía tôi. Tôi -Chị Hai! Em chỉ đủ thì giờ ghé thăm Mạ/
vui khi nhận ra đó là bác sĩ Vĩnh. Sau vài câu thăm chị và vợ con em rồi em phải trở ra đơn
thăm hỏi về gia đình, Vĩnh hỏi tôi nguyên do vị ngay. Em không thể ghé thăm anh Hai.
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021