Page 82 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 82
82
quyền. Tôi nhờ anh xin cho Trung một phần Người ta “sáng vác ô đi, tối vác về”; còn ổng
mộ trong nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi. thì sáng xách xe đi, tối xách xe về.
Trên những đoạn đường lo hậu sự cho -Còn bà, đang làm gì đó?
Trung, trong tâm tôi đã sắp sẵn một bài viết về -Dạ, em đang đọc tin tức về Việt-Nam.
Trung. -Bà có gì lạ không?
Trên đời, trong địa hạt văn chương, nếu có -Dạ, em sắp đi Cali. Còn Thầy đang ở đâu?
điều gì tôi hối tiếc nhất, thì đó là bài tôi viết -Tôi đang ở D.C. thăm con và lo vài
về Hồ Quang Trung, đăng trên báo Tia Sáng, chuyện, ba tuần nữa mới về Cali. Bà đi Cali.
mà nay tôi chỉ nhớ được câu cuối cùng: “Từ có việc gì?
nay, chị sẽ tìm hình bóng em qua nhân dáng -Dạ, em tham dự Hội Ngộ của khóa 6/68 sĩ
oai hùng của Người Lính Mũ Nâu!”… quan Thủ-Đức.
… Đang chìm đắm trong dòng hồi tưởng -Bà có liên hệ gì với Trường Bộ-Binh Thủ-
buồn thảm, chợt điện thoại reng, đưa tôi trở về Đức?
hiện tại. Tôi “Allo”. Từ đầu giây bên kia, -Dạ, Nguyễn Phiêu Linh, em của em, bị
giọng nam, nói tiếng Anh: động viên vào khóa 6/68. Thầy nhớ Linh
-Chúc mừng ngày của Mẹ. không, thưa Thầy?
Tôi cũng đáp bằng tiếng Anh -Nhớ chứ sao không. Cái thằng ốm ốm,
-Cảm ơn. Xin lỗi, ai đây? “ông bà Già” bắt nó theo canh chừng bà hoài
-Tôi là người bị bà dọa gọi cảnh sát bắt đó chứ gì!
đây. -Dạ. Linh không còn nữa!
Tôi giật mình, nhớ lại cách nay vài hôm, -Biết rồi. Chừng nào bà đi? Cho biết ngày,
trong buổi chiều đi bộ tập thể dục, điện thoại tôi sẽ bay về Cali. đón bà.
cầm tay của tôi reng hoài mà khi mở ra, -Dạ, cảm ơn Thầy; nhưng gia đình khóa
“allo”, thì không ai trả lời. Nghĩ rằng có người 6/68 lo cho em rồi.
phá, tôi bực mình, nói tiếng Anh: “Làm ơn Toàn nghiêm giọng:
đừng gọi số này nữa. Nếu gọi một lần nữa, tôi -Ngày xưa bà theo Hải-Quân, bà … bỏ tôi.
sẽ lấy số điện thoại của bạn rồi tôi sẽ thưa Bây giờ bà theo Bộ-Binh, bà bỏ tôi!
cảnh sát.” Tôi đáp: -Chết! Chết! Thầy ơi! Em đâu có là gì của
-Vâng, tôi có nói như vậy; vì tôi không biết Thầy mà Thầy bảo em bỏ Thầy?
ông là ai mà cứ gọi phá tôi nhiều lần. -Giận quá! Tức quá thì nói rứa đó! Tội
Đầu giây bên kia phát âm tiếng Việt: nghiệp cho Cô Lượng của tôi! Cô cứ bảo
-Tại điện thoại của tôi bị trục trặc chứ ai “Toàn gửi gạo vô cô nuôi Thanh-Điệp cho”.
phá …bà làm chi. Chao ôi! Cô nuôi cách chi mà sẩy mất tiêu!
Tiếng “bà” và giọng Huế khiến tôi nhận ra -Thôi, Thầy ơi! Đừng trách em nữa. Thầy
đây là Toàn, tác giả nhiều tác phẩm tình cảm đàn và hát cho em nghe đi, Thầy.
xã hội và nhiều thước phim chiến trường. -Yêu cầu tôi đàn hát thì tôi đàn hát cho mà
Toàn cũng là bạn thân của Minh từ xưa. Toàn nghe; hứa là không báo cảnh sát bắt tôi, nghe
biết tôi từ khi tôi còn học trung học. Ngày xưa chưa?
Toàn dạy tại trường Cường Để cho nên tôi gọi Tôi cười. Tiếng Piano tạo nên dòng Tango
Toàn bằng “thầy”; sang Mỹ Toàn học lại và rộn ràng, vui tươi. Tôi nhận ra Toàn đang đàn
tốt nghiệp bác sĩ nhãn khoa. Tôi cười: Tiếng Đàn Tôi của Phạm Duy. Dạo hết phân
-Dạ thưa Thầy. đoạn đầu, Toàn bắt vào:
-Sao? Thằng bạn già của tôi sao rồi? “Đời lạnh lùng trôi theo dòng nước mắt…
-Dạ, ổng dạo này sướng lắm Thầy ơi! Vì cuộc tình đã chết một đêm nao…
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021