Page 81 - BẢN TIN SINH HOẠT CƯ AN TƯ NGUY SỐ 5
P. 81
81
Nói xong Trung vội vàng từ giã tôi. Hưng. Theo dõi tin tức, biết Bình Long – An
Tiễn Trung ra cổng, nhìn chiếc mũ nâu của Lộc mỗi ngày phải “nhận” không biết bao
Trung chập chờn, khi ẩn khi hiện trong dòng nhiêu ngàn quả đại pháo của Việt cộng, tôi
người, tôi cảm nhận được niềm hãnh diện hòa xốn xang và âu lo cho người em chồng mà tôi
lẫn với nỗi lo âu trong lòng tôi! thương như em ruột của tôi!
Niềm lo âu trong tôi về sự trở lại chiến Rồi một sáng sớm, chiếc Jeep dừng trước
trường Bình-Long của Trung cũng không nhà, một quân nhân mặc quân phục Biệt Động
khác mấy so với sự ái ngại của tôi khi biết Quân bước vào. Như linh cảm được điều gì
Minh – sau khi xuất viện và nghỉ bảy ngày đó, tôi run quá, đứng xa xa để bà giúp việc
phép dưỡng thương – được lệnh phục vụ trên mở cửa. Anh Biệt Động Quân nhìn tôi:
Tuần Dương Hạm Trần Quang Khải, HQ 2, để -Thưa, bà có phải là bà Minh không ạ?
thực tập làm Hạm Trưởng; vì tôi hiểu Minh Nhìn nét mặt nghiêm và đôi mắt của anh
chịu sóng không được! Biệt Động Quân như ẩn chứa điều gì rất khó
Trong thời gian âu lo cho Trung và Minh, tả, tôi cảm biết rằng tôi không thể đứng vững
tôi quên bẳng Nguyễn Phiêu Linh. Như để được, cho nên, tôi dựa vào tường, vừa bước
nhắc nhở sự vô tình của tôi, một nhân viên dần về ghế xa-lông vừa nhìn anh Biệt Động
truyền tin từ Bộ-Tư-Lệnh Hải-Quân đến nhà, Quân vừa gật đầu. Như nhận biết sự xúc động
đưa tin: tột cùng của tôi, anh Biệt Động Quân đến bên
-Thưa bà! Ông Nguyễn Văn Ngữ, Trưởng tôi:
Ty Nội An thị xã Cam-Ranh, nhờ Trung Tâm -Bà bình tĩnh. Bà ngồi vào xa-lông đi.
Huấn Luyện Hải-Quân Cam-Ranh chuyển tin Vừa ngồi vào xa-lông vừa nhìn anh Biệt
đến bà là thiếu úy Nguyễn Phiêu Linh đã mất Động Quân, môi tôi run và trệ xuống như sắp
tích ở mặt trận Đức-Lập! khóc, tôi hỏi từng tiếng:
Tôi há hóc mồm, nhìn sững người đưa tin, -Thiếu úy Trung tử trận rồi, phải không?
không thốt được một lời! Anh Biệt Động Quân đứng im, cúi mặt…
Sau một thoáng khủng hoảng tinh thần, tôi Tiếng xe Jeep rồ máy khiến tôi choàng
quỳ xuống, nhìn lên bàn thờ Phật niệm danh tĩnh. Tôi hiểu rằng tôi phải bình tĩnh/phải dồn
hiệu Đức Quán Thế Âm Bồ Tác. Tôi cứ thành tối đa nghị lực để giúp Mạ và Hà vượt qua
tâm cầu nguyện Phật Bà mỗi ngày, mỗi đêm. cơn đau này! Tôi biết, nếu, ngay giờ phút này,
Như một sự linh nghiệm từ Phật Bà, tôi vào cho Mạ và Hà hay tin Trung tử trận thì
khoảng một tuần sau, tôi nhận được điện tín không thể nào tôi đủ sáng suốt để làm bất cứ
của Ba tôi: “Linh bị Việt cộng bắt. Linh đã điều gì cho Trung khi quan tài của Trung được
vượt thoát về trình diện đơn vị.” Tôi lại quỳ đưa về! Tôi quyết định sẽ tin cho Mạ và Hà
xuống, nhìn lên bàn thờ Phật, âm thầm tạ ơn biết sau khi tôi lo xong vài việc quan trọng
Phật Bà. cho Trung.
Thời gian này – mùa Hè năm 1972 – Vùng Tôi sang Bộ Tư Lệnh Hải-Quân, nhờ trung
I, Vùng II và Vùng III Chiến Thuật chìm tâm Truyền Tin thông báo cho HQ 2: “Em
trong khói lửa; vì những trận tấn công quy mô ruột của Hải-Quân trung tá Hồ Quang Minh
và ác liệt của Việt cộng. Chỉ có Vùng IV là thiếu úy Biệt Động Quân Hồ Quang Trung
tương đối bình yên. đã tử trận tại Bình-Long”. Sau đó tôi đến
Theo dõi tin tức qua báo chí/radio/TV, tôi chùa Vĩnh Nghiêm xin nghi thức tụng niệm và
rất lo âu cho Trung và Linh. Vì đơn vị của nơi quàng quan tài của Trung. Và tôi ghé nhà
Linh thuộc Vùng III chiến thuật; đơn vị của người anh của Cố thiếu úy Võ Ấm. Anh này là
Trung lại gần vị trí của Tướng Tử Thủ Lê Văn chánh văn phòng của một nhân vật đầy uy
Bản Tin SH/CATN Số 5 PHÁT HÀNH NGÀY 24/12/2021