Page 120 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 120

Vươn cao bên trên hàng cây xanh tươi là       như  vẫn  còn  đó.  Biết  bao  nỗi  hãi  hùng  đã  được
           những đường nét cong vút mạ vàng. Một kết hợp        nghe  biết  đến,  và  biết  bao  nhiêu  kinh  hoàng  đã
           giữa kiến trúc Tây phương với mỹ thuật của dân       không bao giờ còn có lần được kể lại. Có những
           tộc Thái Lan. Nhờ thế, tôi đã tìm được ngôi chùa     mất  mát  không  gì  thay  thế  được,  mà  thời  gian
           Thái, trong cái thành phố xa lạ và đông đúc này,     cũng không thể nào mang vào dĩ vãng.
           cũng không có gì quá khó khăn.
                                                                        Ba mươi năm trước đây, nhà tôi được hung
                  Giờ  lễ  Phật,  tất  cả  đạo  hữu  đã  vào  bên   tin về chiếc tàu chở người thân đi vượt biên. Một
           trong chùa. Trong sân, một thanh niên đang chăm      số phụ nữ bị cướp biển Thái Lan bắt đem đi, giam
           sóc  vườn  hoa.  Nắng  trưa  thật  gay  gắt,  như  cứ   giữ  ở  đảo  hoang,  để  phục  vụ  cho  loài  thú  mặt
           muốn làm sạm thêm màu da của người làm vườn.         người. Tất cả những nạn nhân còn lại trên tàu đã
           Anh có cái vóc dáng của một con báo đen, một võ      bị  mất tích; trong đó có cha, mẹ, anh và em  gái
           sĩ Thái có thừa năng lực tung người lên, để đánh     của nhà tôi. Cho đến nay, chưa ai biết rõ, đã bao
           bằng đầu gối cao đến ngang ngực. Nhìn anh với        nhiêu thuyền nhân liều mình vượt thoát khỏi vòng
           cái  beret  màu  xanh  đen  đã  bạc  màu,  nghiêng   kềm kẹp của bọn cộng sản, mà không bao giờ đến
           nghiêng trên đầu, lòng tôi bồi hồi nhớ về những      được bến bờ tự do, như mơ ước.
           người con dũng mãnh của Trường Mẹ ngày nào.
           Tôi nhớ đến cái thời thao trường đổ mồ hôi. Tôi              Chiếc  ghe  chở  tôi  đi,  cũng  bị  hải  tặc  tấn
           nhớ đến cái nóng nung đốt của mặt trời, trên đồi     công. Bấy giờ khoảng bốn giờ chiều. Chúng tôi đã
           Mẹ Bồng Con. Tôi nhớ đến màu máu khô lẫn lộn         thấy thấp thoáng ánh đèn hiệu, trên đỉnh núi thuộc
           với  bùn  đen  và  lớp  da  cháy  nắng,  trên  chiến   Mã  Lai.  Đây,  bến  bờ  Tự  Do!  Tin  vui  truyền  đi
           trường, trong những trại tù mà bọn cộng sản gian     nhanh chóng. Trong khoang ghe, khắp nơi rộn rã
           manh đã gọi là “cải tạo”.                            tiếng cười nói. Nét rạng rỡ trên những đôi môi còn
                                                                khô nứt, kể cho nhau nghe về những người thân
                  Anh làm vườn nhã nhặn mở cổng rào cho         đang  chờ  tin  được  đoàn  tụ.  Nhưng,  những  phút
           tôi.  Chấp  tay  đáp  lễ  với  anh,  tôi  hỏi  thăm  giờ   giây vui mừng chiều hôm ấy, sao quá ngắn ngủi!
           thuận tiện để được vào thăm viếng bên trong chùa.    Chiếc  tàu  đánh  cá  Thái  Lan,  đã  sừng  sững  lướt
           Tôi nhờ anh giúp trình xin với Thầy khi tan lễ, rồi   sóng lượn vòng quanh chiếc ghe của chúng tôi. Nó
           chào anh và đi trở ra xe ngồi chờ.                   như con quái vật khổng lồ giữa đại dương, đang
                                                                trừng đôi mắt hung bạo thèm thuồng, vờn quanh
               Đã hơn 30 năm rồi! Thời gian qua mau, nhưng      con mồi. Tôi không thể quên được những gương
           vết thương đau, của thuyền nhân Việt Nam, chừng      mặt phụ nữ lem luốt dầu máy, chen chúc chui trốn
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                           118
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125