Page 125 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 125
tình cờ tôi được tuyển chọn vào Cơ quan Viện Trợ va ly nhỏ và một ít dollars để phòng thân, chuẩn bị
Quốc Tế Hoa Kỳ (USAID) . Họ huấn luyện cho người Mỹ đến nhà đón đi. Có vài người bạn tôi đã
tôi và một số người trẻ tuổi khác trở thành “Thơ- đi trước chúng tôi vài ngày. Tôi và gia đình trong
ký Thượng thặng” (Admin. Assistant / Executive lòng như lửa đốt. Đêm tôi ngủ không dám chợp
Secretary) để phục vụ trong văn phòng quan trọng mắt vì mong đợi tới phiên mình. Lâu lâu trong
của Cơ quan USAID thay thế cho các Thơ-ký đêm tôi lại nghe tiếng thở dài não ruột của mẹ, cha
người Hoa Kỳ. , anh, chị và em tôi. Ai cũng im lặng, lo lắng
không biết ngày mai sẽ ra sao. Đi đâu ? Về đâu ?
Sau 10 tháng huấn luyện miệt mài tôi bắt Làm sao mà sinh sống ? Ở lại với Cộng Sản được
đầu chính thức làm việc cho USAID vào giữa năm ư ? Cha mẹ và các anh chị lớn của tôi đã từng
1973. Tôi được bổ vào làm việc cho Chương trình nếm mùi Cộng Sản! Họ đã bỏ cả tài sản , cơ
“Phát Triển Kinh Tế Hậu Chiến” (Post War nghiệp lại miền Bắc để di cư, chạy trốn vào Nam
Economic Development Program ). Tôi thích chí năm 1954.
lắm vì được tham gia vào những Chương trình cải
tiến đường xá, cầu cống, v.v… Bắt đầu từ Thành Sáng ngày 27 tháng 4 tôi trở lại sở USAID
phố Đà-Nẵng trở xuống miền Nam. Đầu óc ngây ở đường Lê-văn-Duyệt để nghe ngóng. Đa số viên
thơ, nông cạn của tôi nghĩ rằng chiến tranh sẽ chức Mỹ đã lên đường về Mỹ (sau này tôi mới biết
chấm dứt và nước VN đau khổ của tôi sắp sửa họ đã sang đảo Guam và đảo Wake ở Thái Bình
được sống trong thanh bình ,thịnh vượng. Chương Dương để lo việc di tản cho người Việt Nam).
trình Phát Triển Kinh Tế Hậu Chiến đúng là một
cơ hội hiếm có cho tôi được góp phần vào việc Tôi và một số nhân viên người VN ở lại
xây dựng đất nước. Tôi cảm thấy mình vô cùng được lệnh tiêu hủy các giấy tờ còn lại. Tới 5 giờ
may mắn ! chiều, chúng tôi vẫn ở dưới phòng để cho các hồ
sơ gọi là “MẬT” vào máy cắt vụn. Thình lình tôi
Đầu năm 1975 tình hình nước VN nói nghe thấy bên ngoài những tiếng nổ lớn như tiếng
riêng và Đông Dương nói chung thình lình thay bom. Hình như máy bay đã thả bom ở gần đâu
đổi nhanh chóng. đó. Chúng tôi hốt hoảng nằm sát xuống sàn nhà
ẩn núp. Mọi người nép sát vào nhau và không biết
Tôi nhớ rõ những biển chuyển khủng khiếp phải làm sao. Tôi nhớ rõ trong căn phòng nhỏ
đã liên tiếp xảy ra chỉ trong vài tháng đầu năm. dưới hầm của cơ quan USAID lúc đó có tôi, hai
Bắt đầu bằng sự rút lui của người Mỹ ra khỏi Cam người bạn gái đồng nghiệp tên Châu Thuận Anh,
Bốt. Người dân Cam Bốt đã hốt hoảng bỏ chạy chị Phạm thị Mỹ, và ông Ron Pollock là ông xếp
Cộng Sản Pôn Pốt. Người Việt Nam lúc đó đã ái trực tiếp của cô bạn gái, Trịnh thị Phương Dung
ngại cho số phận của ngườidân xứ láng giềng . Họ đã ra đi từ hôm trước. Tất cả chúng tôi 4 người ở
đâu ngờ chỉ trong hai, ba tháng sau đó miền Nam đây một thời gian khá lâu. Chúng tôi không dám
Việt Nam từ Quảng Trị, Đà-Nẵng, Huế, Nha ra ngoài đường vì nghe radio nói Dinh Độc Lập đã
Trang, Saigòn, Cần Thơ, Cà Mau và những miền bị trúng bom và lệnh giới nghiêm 24/24 được ban
duyên hải cũng đã quay cuồng và đảo điên trong hành khẩn cấp.
cơn lốc di tản của lịch sử.
Thế là chúng tôi không có cách nào trở về
Khắp mọi nơi, hàng trăm ngàn người đã nhà được nữa !
chen lấn, xô đẩy nhau để chạy trốn. Lo âu hoảng
hốt đã hiện rõ trên nét mặt mọi người. Gia đình Cho tới nửa đêm ông Ron Pollock đề nghị
tôi cũng ở trong tình trạng này. Ngày 26 tháng 4 mọi người lên xe của ông để về khu riêng cho viên
gia đình tôi được lên danh sách di tản do Cơ quan chức Mỹ ở gần đó để lánh nạn. Xe của ông có
USAID đảm trách. Mấy ngày trước đó, chúng tôi mang số T (Ngoại Giao) nên ông hy vọng sẽ
đã căn dặn nhau mỗi người chỉ được đem theo 1 không bị làm khó dễ. Chúng tôi theo ông về một
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 123