Page 126 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 126
building ở gần Dinh Độc Lập (không nhớ rõ ở giận dữ, chỉ chỏ vào chúng tôi. Có người còn
đâu). Ngoài đường đêm tối vắng hoe không một liệng đá vào xe chúng tôi và chưỉ rủa dữ dội.
bóng người. Chúng tôi sợ hãi ngồi nép sát vào nhau. Ông
Pollock lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh và im lặng
Cả đêm tôi và các bạn lên sân thượng để lái xe đưa chúng tôi đi.
theo dõi những trái hỏa tiễn của Việt Cộng bắn
vào phi trường Tân Sơn Nhất và thành phố Sài Nơi chúng tôi đến đầu tiên là Tòa Đại Sứ
gòn. Lửa cháy, khói mù mịt khắp nơi, nhất là Mỹ, cách đó không xa. Thật không thể tưởng
phía phi trường. Nước mắt tôi tuôn rơi không tượng được cả nhiều ngàn người đang chen lấn, xô
ngừng. Lòng tôi rối bời vì biết rằng cơ hội ra đi đẩy ở ngoài cổng để mong vào được bên trong .
không còn nữa. Tôi chỉ mong trời mau sáng để Tôi thấy vài người lính Thủy Quân Lục Chiến Mỹ
tìm cách trở về nhà với gia đình tôi. đứng trên nóc Tòa Đại Sứ và trên hàng rào,một
tay cầm súng, và tay kia kéo từng người vào.
Sáng hôm sau, ông Ron Pollock bảo chúng Người ta chen lấn, xô đẩy, đè lên nhau trong cơn
tôi hãy đợi thêm một vài tiếng vì lệnh giới nghiêm hoảng hốt tột cùng. Ông Pollock quyết định
vẫn còn hiệu lực. Tôi nhận thấy có thêm 4 cô gái không vào đó nữa và sau đó ông chở chúng tôi
khác cũng đã có mặt ở đây. Tôi nghĩ chắc ho đến một địa điểm khác. Tôi không biết địa điểm
cũng là nhân viên USAID. Tất cả chúng tôi đều lo này ở đâu, nhưng tôi đã chứng kiến tận mắt cảnh
lắng và không biết phải làm gì. Tôi nhớ ông tượng 1 chiếc trực thăng đậu trên nóc một
Pollock gọi điện thoại cho ai không biết, nhưng building nhỏ, và một dây người nối đuôi nhau,
sau đó ông bảo tình hình lúc đó khẩn cấp lắm rồi. chen lấn để lên được chiếc trực thăng này. Ông
Ông e ngại cũng bị kẹt lại như chúng tôi ! Pollock lắc đầu,và quyết định bỏ đi đến một địa
điểm khác. Sau này, tôi đọc báo mới nhận ra cảnh
Ông chậm rãi bảo ba người chúng tôi, tượng hốt hoảng này được đăng tải nhiều lần trên
Châu Thuận Anh và chị Mỹ đã có thể tìm cách về tất cả báo chí và truyền hình Mỹ. Tôi cũng thấy
nhà tuỳ ý hoặc lên xe của ông để đến một địa điểm hình ảnh này được ghi lại trong các tài liệu lịch sử
di tản (Evacuation Location). Hình như ông đã Chiến tranh Việt Nam của Mỹ.
biết sẵn những chỗ này trước, nên ông có vẻ rất
bình tĩnh. Lúc ấy tôi mới nhận thấy ông Pollock Đến được địa điểm thứ ba…thì.không thấy
thật là phúc hậu và đáng kính phục, vì ông không một bóng người. Thì ra người Mỹ đã bỏ rơi địa
ích kỷ lo cho riêng cá nhân ông mà thôi. Ông đã điểm này. Không hiểu tại sao ?
lo lắng cho cả bảy nhân viên của ông, những
người Việt Nam xa lạ, không bà con gì với ông. Sau cùng ông Pollock bảo chỉ còn cách tự
lái xe ra phi trường Tân Sơn Nhất để vào căn cứ
Cả 7 người chúng tôi đều quyết định lên xe DAO, là một căn cứ hành quân của lính Mỹ. Ông
để ông đưa đi đâu thì đi. (Châu Thuận Anh bằng Pollock cố gắng len lỏi qua những con đường đầy
tuổi tôi, chị Mỹ lớn hơn chúng tôi 3-4 tuổi gì đó. người chạy loạn. Thì ra mọi người cũng đôn đáo
Còn 4 nguoi kia tôi không nhớ rõ tên tuổi). Khi ra chạy tìm địa điểm để di tản như chúng tôi !
tới cổng và đường cái, chúng tôi đã không ngờ
cảnh hỗn loạn đã diễn ra khắp nơi. Chẳng ai để ý Khi gần tới cổng Phi Long thì xe phải
đến luật giới nghiêm nữa. Mọi người cuống ngừng hẳn vì cổng đã bị rào cản ngăn gần hết lối
cuồng trên đường phố, hớt hãi lo tìm đường chạy. vào. Một người lính Việt Nam cầm súng tiến lại
Xe cộ bí lối vì những rào cản dựng lên ở nhiều ngã gần chúng tôi. Anh lính VN chỉ mặt ông Pollock
đường! và hằn học nói 1 câu tiếng Anh “You
Amerian….you sold our country. We hate you!”
Trên đường đi, thấy chúng tôi ngồi chung Lòng tôi đau như cắt! Nước mắt tuôn rơi! Phải,
xe của Bộ Ngoại Giao Mỹ, nhiều người đã tỏ vẻ người Mỹ đã bán đứng miền Nam của tôi. Tôi
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 124