Page 127 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 127
sinh ra ở đất Bắc, nhưng tôi đã lớn lên và đã yêu Cuối cùng tôi và các bạn tôi cũng được lên
mến miền Nam như tất cả những người miền Nam chiếc trực thăng Chinook khổng lồ. Ngồi ép
hiền lành chân thật. Trong lòng tôi thật căm hận! xuống sàn của trực thăng, tôi thấy lòng ngổn
ngang như tò vò. Thế là tôi đã bỏ đất nước ra đi!
Nhưng ông Pollock vẫn bình tĩnh và nhỏ Gia đình tôi không biết giờ này ra sao ? Lúc đó
nhẹ xin lỗi anh lính Việt Nam. Anh lính kéo rào tôi chỉ muốn nhảy xuống biển vì lòng tôi tan nát rã
cản lại, ngăn hết cổng để ông không vào được rời . Tôi không nói một lời với ai vì tôi biết tất cả
nữa. Ông Pollock quyết định quay xe trở ra và bắt mọi người cũng ở trong tâm trạng hoang mang
đầu di chuyển băng qua một cánh đồng hoang ở đau xót như tôi.
gần phi trường. Lúc đó hỏa tiễn pháo kích của
Việt Cộng bắn tứ phía. Có lúc rơi rất gần chúng Khoảng hơn nửa tiếng sau (lâu lắm tôi
tôi. Vào tới phi trường TSN tôi thấy cảnh tượng không nhớ rõ) chiếc trực thăng chở chúng tôi đến
đổ nát, cháy khắp nơi. Có nhiều chiếc xe hơi, xe một Hàng Không Mẫu Hạm rất lớn mà tôi được
gắn máy, xe Jeep, xe nhà binh quăng bỏ ngổn biết đó là chiếc MIDWAY. Ông Pollock đã nói
ngang. Chúng tôi đã đi dưới lằn đạn pháo kích. với chúng tôi là Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ đã
Lúc ấy tôi chẳng thấy sợ hãi một chút nào. Tôi chuẩn bị sẵn ở ngoài khơi vài ngày trước và người
nghĩ mình đang đi trong một giấc mơ hãi hùng. Mỹ đã biết trước cuộc di tản vĩ đại này.
Và giấc mơ đó sẽ tan đi sau khi tôi thức dậy.
Vừa bước ra khỏi chiếc trực thăng để đứng
Tới được cổng DAO tôi thấy có nhiều trực trên HKMH Midway, tôi thấy có cả trăm người
thăng Mỹ và lính Thủy Quân Lục Chiến đổ xuống khác đã và đang đổ xuống trước chúng tôi. Cảnh
bên trong. Tôi và các bạn, cùng ông Pollock tượng lúc ấy cũng hỗn loạn nhưng không thê thảm
xuống xe, nhào xuống một cái rãnh nước nhỏ gần bằng lúc ở Tòa Đại Sứ Mỹ vì có cả trăm lính
sát cổng để ẩn nấp vì đạn pháo kích nổ rát tai. Có TQLC Mỹ đứng ra giữ trật tự. Chúng tôi đứng
vài anh lính Mỹ chỉa súng lên trời , đang ẩn nấp và dưới hangar thật lâu để được ghi danh sách trước
la hét inh ỏi. Tôi thấy một anh lính trẻ măng vì sợ khi qua một tàu buôn lớn khác mà Chính phủ Mỹ
qúa đã tiểu ướt ra quần, trong khi anh vẫn ôm súng đã thuê sẵn đậu ở ngoài khơi vùng biển VN. Tôi
la hét, chạy qua lại như đang ở trên chiến trường. không thấy ông Pollock đâu nhưng sau đó ông đã
trở lại tìm chúng tôi. Ông nói yêu cầu chúng tôi
Một lúc sau, khi pháo kích giảm xuống giúp Hải Quân Mỹ làm thủ tục, danh sách cho
một chút thì chúng tôi được TQLC Mỹ cho vào người di tản vì thủy thủ Mỹ không biết tiếng Việt
cổng và mọi người hối hả chạy theo nhau. Lúc ấy nên rất lúng túng và mất thì giờ, làm việc lâu lắc.
tôi mới nhận ra nhiều ngàn người đủ mọi quốc tịch Chúng tôi đồng ý và công việc của chúng tôi bắt
Mỹ, Pháp, Anh, Đức, Đại Hàn, v.v..cùng gia đình đầu ngay tức khắc.
của họ đã sắp hàng dài cả cây số ở bên trong.
Cũng có rất nhiều người Việt Nam cũng chạy Một dãy bàn đã được sắp sẵn ở bên hông
được vào đây. Mọi người đều sắp hàng rất có trật tàu. Chúng tôi ngồi cạnh những người lính Hải
tự. Tôi thấy rất nhiều đồ vật như valy, xách tay, Quân để giúp họ viết tên tuổi của tất cả những
máy ảnh, radio, TV và có cả nồi cơm điện, các thứ người di tản vào một cuốn sổ. Mỗi người cũng
linh tinh mà người di tản đem theo đều bị bắt buộc được dán trên người một mảnh giấy viết tên họ
phải bỏ lại. Chẳng ai thèm nhặt lấy. Thì ra trực của mình. Trong khi làm việc, chúng tôi kêu đói
thăng Mỹ không muốn chở nặng, nên bắt buộc tất và khát qúa nên được các lính Mỹ mang cho mỗi
cả mọi người di tản chỉ được cầm theo 1 xách tay người một hộp đồ ăn và tiếp tục làm việc cho đến
rất nhỏ mà thôi. Tôi chỉ có một chiếc áo dài đang tối. Hôm ấy là ngày 28 tháng 4, 1975.
mặc trên người. Không có 1 hành lý nào!
Tối hôm đó, tôi được biết ông Pollock đã
từ chối đi theo các nhân viên Ngoại giao khác lên
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 125