Page 117 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 117
- Tui nhớ, hồi đó, có lần tui nghe Thầy Hễ mà có gánh hát đến, tụi tui rủ nhau lùa
Chín giãi thích cho ai đó cái câu chữ Tây, cái gì trâu ra ngoài đình cho ăn. Thay nhau giữ trâu, còn
mà đọc nghe như là ...la re son, re nồi chi đó. lại, hết cả đám chui vào đình coi tập tuồng. Thấy
cái hay lạ, sinh bắt chước, bọn tui chặt cây làm
Thầy Chín chậm rãi đở lời: côn làm đao, đánh nhau u đầu sứt trán, vậy mà vẫn
cười vui. Cậu Mợ thấy tui bị thương tích, lại sót
- La raison est un pot a deux anse, que on ruột, bắt tui cúi xuống quất thêm cho mấy roi rát
peut tenir par une ou autre. cả mông, rồi mới lôi dậy thoa dầu xức muối cho.
Lão Một vô đùi, cười thích thú: Tui khoanh tay xin lổi, hứa chừa hôm
trước, vài hôm sau lại bị sưng bầm, đi khập khệnh.
- Đúng rồi, tui khoái cái câu này Riết rồi, thì Cậu Mợ tui hết thèm thăm hỏi hay
nghen...cái lý lẽ nó như cái... bình có hai quay, tui đánh khảo tui làm gì cho mệt nửa. Nhưng có hôm,
xách bên nào cũng được..hồi đó giờ, tui chỉ nhớ mặt mày tui u có cục, miệng méo mó coi tệ quá,
cái ý thôi! chiều về tui cũng không dám vô nhà gặp Cậu Mợ,
tui trốn và ngủ ở ngoài chuồng trâu. Cậu Mợ tui,
Thầy Chín rót đưa cho Lão Một cái nấp con cái thì nhiều, chiều về lo miếng ăn cho cả nhà,
trà, góp lời an ủi: lo cho Út Chị và Út Em là ổng bả đũ bù đầu rồi.
Cậu Mợ giống như là không nhớ nổi là tui có mặt
- Hiểu như anh Một và đã làm được mới có hay không. Chỉ cần thấy trâu đi trâu có về, Cậu
giá trị. Chớ học cho thuộc để nói cho hay không Mợ biết là tui còn sống chơi quanh quẩn đâu đó.
thôi, thì có hơn gì con sáo, anh Một đừng nên
trách mình ! Thằng Hai thấy cái sống của những anh
hùng vô danh sao giản dị, mà cao cả tuyệt vời quá.
Lão Một cầm cái nấp, uống rồi đẩy ấm trà
sang mời mọi người, nhắc tiếp chuyện: Trước nhục nước, Hội Diên Hồng, không
hòa, thề quyết chiến, liều thân. Họ ra đi hy sinh
- Thiệt tình, nhiều anh em trong làng đọc mạng sống, giữ nước bảo vệ làng xóm, bình thản
được chữ. Thằng Mẹo còn biết chép mấy câu Kiều như đi làm ruộng, dẫn trâu ra đồng, như bế con,
trong sách của Thầy để đọc cho con đào nó nghe. gồng gánh bán buôn.
Thiệt tình, tui thấy Thầy Chín hết hơi với tui, vậy
mà tui chỉ đọc lõm bỏm. Chữ nghĩa tới giờ cũng Bên cạnh xác chồng và thùng lựu đạn. Tay
còn ba mớ lắm ! Nhưng mà, hể bắt chước học lóm vung lên, chị Phạm Thị Thàng tung từng quả đạn
đánh nhau, tui như là có khuyếu hơn Thầy ơi ! ra ngăn chận biển người của giặc Cộng. Tiếng nổ
lấn át cả tiếng khóc hai trẻ thơ bên cạnh. Người vợ
- Thầy biết mà, hồi nhỏ đi giữ trâu, cả ngày lính nghĩa quân thủy chung và dũng cảm ở Đồn
ngoài đồng với bọn chăn trâu. Hết trò chơi, học Giồng Riềng, đã dành lại trái lựu đạn cuối cùng
lóm nhớ gì thì cứ bày ra trò vật đánh với nhau cho chính mình và hai đứa con thơ.
huỳnh huỵch cho vui vậy mà.
Rót thêm nước, Lão Một ngó Thầy Chín
Lão Một vuốt cái trán trần bóng lưởng, hội ý, rồi đưa cái nắp nước trà cho thằng Hai, hạ
cười móm hủm hĩm, hạ giọng: giọng ân cần:
- Nói chứ, có khi nổi nóng,.. thì cũng có đánh thiệt - Cái bọn quỷ ôn này, cách... mẹ gì. Tụi tui rành cả
vậy ! ruột cả tim của tụi nó, từ cái thời đánh Tây lận, cái
diện tù tội của cháu sống với chúng không có yên
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 115