Page 113 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 113
Ngồi buồn mà trách Ông Xanh thân thương đùm bọc lẫn nhau. Thầy Chín nhớ đất
Khi vui muốn khóc, buồn tênh lại cười. nước Việt Nam ngày xưa của Thầy lắm. Thầy
Kiếp sau, xin chớ làm người, Chín luyến nhớ cái thời còn được đi dạy học; nhớ
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. trường lớp, nhớ những đứa học trò ngây thơ, nhớ
Giữa trời, vách đá cheo leo, những bài công dân, lịch sử.
Ai mà chịu rét, thì trèo với thông.
Cầm mấy ngón tay cằn cỗi của cha, nhìn
(Vịnh Cây Thông) Nguyễn Công Trứ màu móng tay bây giờ đã bị thâm đen, thằng Hai
thấy thương cha vô cùng.
- Thưa Ba, cho con cắt móng tay.
Khi tin cha mất đến đột ngột, cậu con út
Thằng Hai cầm cái đồ cắt móng tay, đi lại đành xếp bút nghiên, từ giã thầy lớp ở Pétrus Ký;
gần và xin phép cha. về quê học cầm cái cày, học cuốc đất làm vườn,
làm ruộng để nuôi dưỡng mẹ già.
- Ờ, được con, con cắt giúp giùm Ba. Thầy
Chín dễ dãi đưa bàn tay ra cho con. Rồi chiêu bài "yêu nước" lại được treo lên.
Những tiếng kèn thúc quân "bảo vệ dân tộc" đã
Dựa người vào lưng ghế, Thầy nheo mắt lừa lọc đẩy hàng triệu thanh niên miền Bắc vào
ngó cái đồng hồ treo trên tường: cuộc chiến tranh chém giết biết bao người miền
Nam vô tội, những khẩu hiệu sắt máu được
- Mấy giờ rồi Hai, ...hình như đã chiều giương cao trên đường phố cùng với lời "thề
xuống rồi phải không con ! phanh thây uống máu quân thù" đã dẫn đường cho
bao nhiêu thế hệ Việt Nam như những con thiêu
Thầy Chín vẫn quên là mắt mình đã kém, thân lao vào lò lửa, phục vụ cho tham vọng bá
không thấy rõ mấy con số trên mặt cái đồng hồ quyền của Nga và Tàu. Cách mạng càng ngày
này nữa. Thầy cứ ngó lên đồng hồ, rồi mới nhớ ra càng lộ rõ ra bộ mặt thật man trá của chủ nghĩa
và hỏi giờ. cộng sản, huỷ diệt nhân tính cùng nghĩa tình dân
tộc. Đêm đấu tranh, đấu tố đồng bào; ngày xác
- Dạ gần bốn giờ, Ba ạ! Ngó theo ánh mắt phơi đe doạ nhân dân.
của cha đang bâng khuâng dọ dẫm trên bãi cỏ
trước sân, giờ đang phủ đầy những lá màu thu Mẹ và con đành phải bỏ ruộng nương, về
vàng úa, lòng người con nghe trĩu buồn. thành thị, để tìm sự sống và Thầy Chín làm thầy
giáo tiểu học.
- Vậy mà, Ba thấy như đã đến giờ tan sở.
Hai mươi tám năm còng lưng đạp xe đi
Thằng Hai định nói với cha, ngày nơi đây dạy.
đang ngắn dần lại cho đến hết mùa đông, nhưng
chợt nhớ Thầy Chín vừa gợi nhắc đến mấy chữ Khi thủ đô Sài Gòn bị đổi tên. Thầy Chín
''giờ tan sở", nên thôi, không nói gì thêm. bị chế độ cầm quyền buộc phải làm ngơ, để giãng
dạy những điều trái với lương tâm chức nghiệp,
Thầy Chín có thói quen dùng nhóm chữ phải dạy trẻ thơ tập làm toán với bắn giết và xác
"giờ tan sở", dù đã bỏ nhiệm sở, về nông thôn làm người, phải uốn lưỡi để lấp liếm sự thật, phải
ruộng. Thằng Hai thấy xót xa ái ngại, biết cha ngậm miệng dối lòng đễ giãng dạy về lịch sử theo
mình đang nhớ đến mảnh đất quê hương. Nhớ nơi ý chúng nó; Thầy Chín khai bịnh, nghỉ ở nhà.
có mồ mả của Tổ Tiên, có hàng xóm láng giềng Gom được một mớ giấy chứng của y tá, kẹp cùng
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 111