Page 109 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 109
CSVSQ Phạm Ngọc Xuân
Tặng tất cả các bạn Bất Khuất về chyện Nhìn đời xanh vẫn xanh,
tình ngày xưa của tôi, bài thơ đã được một chị nữ Đi đâu anh cũng sợ,
sinh viên Văn khoa Đại học Huế ngày xưa đã lâu Em sẽ biến thành sương,
lắm rồi tên TRẦN THỊ MỪNG đang định cư tại Đi đâu em cũng sợ.
Hoa Kỳ, thành phố Garden Grove, bang Califonia Anh biến thành thú muông
trao cho để mà nhớ, để mà thương những tháng
ngày của tuổi ngây thơ khờ dại, tình cảm giờ chỉ Tình rung chương thánh thót,
còn trong hoài niệm của tiềm thức.Với chị và quý Tình hát khúc ban đầu,
quyến đây cũng là tình cảm mà Xuân dành cho chị Em và anh thề thốt,
khi không được từ biệt ngày chị xa Tổ Quốc. Ta đời đời đời bên nhau
Lúc em mười lăm tuổi, Nhưng tình dầu bao giờ ,
Mong manh một làn hương, Cũng đau thương bằn bặt,
Với nụ cười hàm tiếu, Yêu nhau đâu có ngờ,
Anh thấy đem lòng thương, Xa nhau là sự thật.
Đi học chung một trường Mùa xuân năm hăm sáu.
Cách nhau mấy cửa lớp, Ta không còn của nhau
Thầy giảng bài không vương, Em là người khách lạ,
Mà vương tình nhau sớm, Gặp anh gã thương hồ,
Khi ong đã tỏ đường, Anh mất em răng khểnh,
Nhà anh ở cuối thôn, Em mất anh thật rồi,
Đầu thôn anh hay tới, Nhớ xưa tình ngây dại,
Dẫu Bác Me ta buồn, Mà tình luống ngẩn ngơ,
Đến khi trời đang đông ▪ Note : - Bác Me : Cha Mẹ
Anh mong tới mùa xuân, - Thương hồ : nghề buôn bán đường dài.
Để mở hồn ra ngắm, ▪ Bài thơ đã được tôi tự hát bằng tông C(do)
Chân chim em chuyền cành, trưởng – G(sol) trưởng và D(re)7.
Nuôi tình như nuôi tóc, Đây là chuyện kể về tình cảm đầu đời tôi, cũng
Răng cài vào trong răng, như lời tâm sự với một người con gái tên TRẦN
Xa nhau mới một bữa, THỊ KIM CÚC đang sinh sống ở Garden Grove,
Đã vắng như mười năm, người con gái mà tôi đã không được đối diện suốt
33 năm qua mong rằng chúng ta hãy hồi tưởng về
Mùa xuân năm mười sáu một hoài niệm thật dễ thương với muôn vạn tình
Em đã cao bằng anh, cảm trong sáng. Ngày đó chưa một lần tôi dám tỏ
Nói cười thêm duyên dáng,