Page 105 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 105
ty xuống tới dưới bến cảng. Hắn rất hăng say, làm chắc là không có đứa nào đi theo rồi. . . Kệ, tao
cả những công việc không phải của hắn như chiều phóng lẹ lên quán lấy một lít phòng hờ.
chiều sách súng đi theo tàu công an tìm bắt tàu
vượt biên. Cơ hội để vừa lập công, thêm thành - Xách vài ba lít đi ! Lát nữa tới trạm biên
tích, mà lại thêm tiền vàng ăn cướp từ những nạn phòng, tụi nó đi theo tàu, mầy có mà đổ cho tụi nó
nhân vượt biên bị bắt. đi kiếm chỗ ngủ, tao đở phải nghe lải nhải ba cái
đồ "hồ hởi" "phấn khởi", xốn lỗ tai lắm.
- Ê Hải, bây giờ tao không có tôm tươi, tao
có nồi mực kho nè, chịu thì vô đây làm miếng cơm - Ráng nhịn, mày !
với tao cho vui.
Vũ vỗ vai tôi:
Nghe Vũ gọi, Hải lẹ làng lau khô chân,
chui tọt vào trong mui, quên mất phải trông chừng - Tụi mình còn bà con đang trông cậy.
chiếc xuồng của nó, miệng ngọt xớt : Đừng để hư bột, hư đường, mậy ... Tao đi mua
rượu rồi mình dông.
- Để đó em, để em dọn cơm cho anh Vũ !
Vũ thay cho người chú, trông coi tàu để
Hải sống với bà nội ở bên kia sông, chúng chờ cơ hội mang gia đình đi. Thân với nhau từ lớp
tôi chưa nghe mà cũng không ai hỏi thêm về cha tám. Nhờ Vũ thương bè bạn và dám che chở cho
mẹ của Hải. Cùng trang lứa mười bốn, mười lăm thằng bạn tù trốn quản chế, tôi mới có được chỗ ẩn
tuổi, Hải và bè bạn đã nhiều năm mưa nắng chèo náo trên tàu để chờ dịp trốn đi. Xuống đây, nhằm
xuồng đưa khách sang sông, lúc ế khách thì la cà tháng ba, " bà già đi biển ", vậy mà chiếc tàu chưa
trên bến, xin khuân vác phụ việc. Mấy đứa nó ló mũi được tới cửa biển. Đã biết bao lần ra vào
khôn lanh, lẹ làng, chịu khó, nhưng lắm lúc vẫn cửa biển như hôm nay, vẫn chưa biết bao giờ sẽ là
còn vướng vất nét thẻ thơ rất tội nghiệp. Tôi giảm lần vượt trốn. Lo lắng, mong chờ, nhưng phải tuỳ
tốc độ cho bớt sóng và ngó cầm chừng chiếc thuộc vào gia đình chú của Vũ. Sống gần cửa biển,
xuồng hộ Hải. tất nhiên có nghe thấy thảm cảnh của đồng bào
vượt biên. Biết mà không giúp được cho đồng bào
Đã gần chín giờ sáng rồi mà trời vẫn còn bị thảm hại, cái uất ức cứ vương vấn hành hạ
u-ám, có lẽ trời sắp mưa. Sáng sớm, tiết trời cuối lương tâm mình. Đêm nghe tiếng súng ngoài biển,
năm sẽ lạnh, lại mưa, lại phải vác nước đá ! Ngó thảng thốt ngồi bật dậy nhìn đêm đen, tôi nghe có
chân trời, tôi mong cho đám mây đen chậm kéo tiếng trách hờn, xót đau lắm.
tới, chờ xuống nước đá xong hãy mưa.
Trời cuối năm thường không mưa nặng hạt
May là sáng nay, hãng chỉ có một trăm cây và dai dẳng, nhưng tàu hướng ra biển, chỉ thấy trời
nước đá, nên khi xuống xong thì mưa mới bắt đầu âm-u thôi, đúng như Vũ nói, cũng chán thiệt !
lâm râm. Vũ và tôi đứng nghỉ tay hút thuốc, rồi
phụ nhau che khối cây nước đá trên tàu. Nước sông đang đổ ra biển, mực nước
ròng thấp xuống khá nhiều. Khi nước lớn đầy
- Ra biển mà mưa, tao chán quá. sông, những cây cọc đáy bị gãy đứng ngầm bên
dưới mặt nước đón lườn tàu, bây giờ chúng đâm
Vũ lầu bầu, để tấm ny-long lên đống nước đầu lên nhấp nhô trên mặt sóng. Tôi giữ tay lái
đá: xem chừng để tránh và ôn nhớ vị trí tất cả cọc đáy
dọc theo sông. Đây là một trong ba tuyến đường
- Còn một tấm, mày đậy luôn giùm tao cho tôi cần ghi nhớ, để đêm trốn đi, tàu sẽ phải chạy ra
rồi. . . Giờ này không thấy mấy đứa trên công ty, cửa biển mà không được dùng đèn rọi để tìm tránh
cọc đáy, ngán nhất là các cọc đáy ngầm.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 103