Page 106 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 106
Phía trước có chiếc xuồng đang hướng ra gói Pall Mall. Tôi mê nhớ điếu thuốc có dáng thon
chợ. Cô gái nghe tiếng máy tàu phía sau, từ xa đã dài, thơm nồng nàn, thật tuyệt ! Bây giờ, tôi ước gì
ngưng tay chèo, nép xuồng sát vào bờ. Thấy vậy, có được điếu thuốc Basto Quân Tiếp Vụ !
tôi cũng hạ thấp tốc độ máy, cho bớt dậy sóng, khi
tàu chạy ngang qua. Cánh áo đã bạc màu, sắc tím Trên mui, trống thoáng, gió đùa khói thuốc
lan đây đó phơn phớt, mộc mạc như đoá hoa lục tạt qua thật nhanh, tôi nói với Vũ:
bình ven sông. Cho tàu chạy thật chậm, nhẹ lướt
qua chiếc xuồng. Ngó sang, thấy xuồng chở đầy - Sắp tết rồi !
dưa hấu, tôi lên tiếng chào hỏi:
Bao nhiêu cái Tết, tôi không về với gia
- Cô ơi, dưa đã có mối chưa cô ? đình? Tết trong rừng bụi, Tết trong tù và thêm một
năm nữa, một cái Tết lưu lạc lẩn trốn trên chiếc
Trong màn mưa lất phất, có đôi mắt ngước tàu này. Rồi khi tôi rời quê hương, bao giờ thì hết
nhìn lên e-dè: loài quỷ đỏ, để được cùng đồng bào tôi đón Tết,
mừng xuân quê hương !
- Dạ . . . có rồi . . . biếu . . . chú một trái ăn
Tết cũng được. - Ừ, mau quá !
- Chúng tôi xin mua một cặp được không Tiếng Vũ trầm buồn.
cô ?
Tôi nhìn Dì Năm và bà bạn đang ngồi
Cô gái kéo nón che đôi mắt, ấp úng: trước mũi tàu, áy náy:
- Dạ . . . má . . . rầy ! - Hai bà này ngồi dầm mưa trông kiếm cái
gì đó bên kia sông ?
Tôi nhìn vói theo xuồng đang xa dần ra phía sau:
- Tao mời vào trong này cho đỡ gió mưa,
- Cám ơn cô ! . . . Cô cho tôi kính lời thăm rồi cũng trở ra ngồi miết ngoài ấy. Mày xem, mình
má, sang năm mới mua may, bán đắt nhé ! để ý hỏi thì mấy bà có bao giờ dám nói cho người
lạ như tụi mình nghe đâu, nhiều khi còn làm cho
Bên dưới vành nón lá, nụ cười bẽn lẽn còn mấy bà lo ngại . . . Mà, cũng gần tới xóm trạm
mọng ướt hạt nước mưa. biên phòng rồi, hai bà cũng lên trên bến đó. Thôi,
tao xuống chuẩn bị giấy tờ để đi trình ra biển.
- Ê, Làm một điếu cho ấm đi.
- Ừ, chỉ qua cái vàm lục bình đàng trước !
Nghe gọi, tôi xoay lại, thấy Vũ đưa cho
điếu thuốc đã mồi sẵn. Tôi cám ơn Vũ, cầm xoay Tôi chợt nhớ ra, ngó theo hướng nhìn của
điếu thuốc vấn vào trong che mưa, để đóm lửa con hai người khách, cho tàu chạy chậm lại và áp sát
con sưởi ấm lòng bàn tay. Điếu thuốc rê, hơi khói bờ hơn. Phía vàm lục bình, đất bồi nên cạn lài ra,
nặng đặc quánh. Thà vấn thuốc rê mà hút, tôi ghét tàu chở nặng, không thể chạy quá gần. Dọc theo
căm cái nhãn hiệu thuốc hút có cái tên rất là dị bờ sông, dãy lục bình đang lao xao đón làn sóng
hợm: Sài Gòn giải phóng. Chẳng cần biết thuốc gợn đưa vào. Trên thảm lá xanh mướt sau cơn
hút ngon hay dở ra sao, tôi ghét chữ "giải phóng" mưa, sắc hoa tím điểm nhuỵ vàng trông càng tươi
của chúng nó, đâm ra ghét lây gói thuốc thế thôi. thắm. Những mầm sống này trôi dạt lửng lờ từng
Thà nhịn thèm, tôi ghét hút cái thứ có chữ "giải mảng theo giòng nước; như có hẹn nhau, chúng
phóng" quỉ quái đó. Hồi trước, nhằm lúc mới lãnh gom tụ vào đoạn sông gần cửa biển này, rồi nấn
lương, dừng quân có chợ quán là tôi tìm mua một níu nhau, không chịu rời đi nơi nào khác.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 104