Page 115 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 115
căn bản làm người. Trong đất nước cộng sản chủ trên vai, vừa đi vừa lau cho khô nước trên mặt,
nghĩa này, một nhóm người thì tự cho mình là Dân ông lão rảo bước sang đám ruộng nhỏ bên cạnh.
Tộc, là Đất Nước; hàng chục triệu người còn lại
thì đã bị cái nhóm gọi là nhà nước ấy cướp mất Bắt tay làm loa gọi vọng về hướng có hai
chính danh. cha con hàng xóm đang lom khom cuốc trở đất:
Hàng chục triệu người còn lại ấy, họ không - Thầy Chín ơi !
là gì cả, họ cũng chẳng biết họ là ai ?!
Hai cha con ngưng tay, chống cuốc hướng
Mất việc, bị đuổi về nông thôn hay đi kinh về tiếng gọi. Nhận ra người quen, Thầy Chín vẩy
tế mới. Vợ chồng Thầy Chín đành bán đồ đạt mà tay cùng ông lão:
đi. Bán cây đàn banjo kỷ niệm của thời còn trai
trẻ, bán đôi nhẫn cưới, bán bộ lư hương trên bàn - Về nghỉ hả Anh Một ?
thờ, bán cả đồ hương hỏa, nhưng vợ chồng Thầy
Chín cương quyết không bán chữ Tâm. Người vợ - Dạ chào Bác Một! Thằng Hai tiếp lời
không ngăn được nước mắt, khi thấy chồng tâng cha, chào ông lão.
tiu, gói cất đôi giày tây đã quá mòn đế, không bán
được. Thầy Chín vẫn nuôi hy vọng một ngày nào - Mệt chưa "cậu" Hai! Lão Một cười thân
đó còn cơ hội mang lại, đi cùng anh em bè bạn thiện đáp lời, rồi đưa cái ấm nước lên mời gọi:
trên lối xưa đường cũ. Chất mớ đồ đạt còn sót lại
lên chiếc ghe tam bản, mượn của hàng xóm. - Còn ấm trà đây, hai cha con nghỉ tay đi
Chồng chèo, vợ bơi phụ. Lần theo con nước, bờ mà,… lên uống miếng nước với tui Thấy ơi.
sông, suốt ngày dài. Hai vợ chồng Thầy Chín nhờ
trời thương đất độ, nên cũng về đến bến nhà. Từ - Cám ơn anh Một, cha con tôi lội lên đây !
nay, Thầy Chín cầm lại cái cuốc, làm người nông
dân ngờ nghệch, dốt nát chữ nghĩa và rất là mãn Ngó thửa đất cuốc dang dở, Thầy bàn tính
nguyện với cái nghề nông của mình; thà dầm mình với con:
trong bùn dơ nước đục, mà tạo được hạt gạo trắng
sạch để tự nuôi cuộc đời còn sót lại. - Chắc cũng phải một ngày nữa mới xong !
... Chiều rồi con, thôi mình lên uống miếng nước
Nắng về chiều tuy đã dịu bớt, nhưng cái với bác Một, rồi con còn phải đạp xe về kẻo tối.
chói chang vẫn còn trãi lấp lánh trên mặt nước lăn Ráng giữ mình với chúng nó, con à.
tăn gợn nhẹ sóng. Không khí như lười di động.
Cái oi nồng làm người và vật như mệt mỏi hơn sau Lấy nấp ấm làm chén, mọi người chuyền
một ngày vất vả việc đồng áng. nhau uống trà.
Ông lão ngồi dựa gốc cây phe phẩy nón Thằng Hai không có kinh nghiệm, nên chỉ
quạt và nhìn con trâu đang rảo bước ăn cỏ. Nghĩ ngồi lắng nghe Lão Một và Thầy Chín bàn chuyện
rằng, hôm nay chắc nó cũng nóng bức khó chịu ruộng nương với nhau, hơn là góp ý.
như mình. Ông lão đứng dậy đi xuống mé ruộng
lấp xấp nước, lấy tay vốc nước hất lên mình con Thực ra, ông lão thứ Mười Một. Người
trâu. Chẳng màng cho lắm đến những cụm nước quen thân gọi là Một cho gọn. Tóc râu Lão Một đã
như mưa đang rơi phủ, con trâu thở phì phò, uể oải bạc trắng và chỉ còn sót lưa thưa sau ót. Khi lão
tém nhúm cỏ vào miệng, chẫm rãi nhai đôi hàm cười, răng còn trơ nứu. Người Lão Một gầy dẹp,
qua lại. Chừng như thấy đũ mát, ông lão ngưng tạt nhưng cử động vẫn còn nhanh chắc và gọn gàng.
nước lội trở lên. Tay xách theo cái ấm nước, tay Lão Một tuổi cao hơn Thầy Chín cả con giáp. Hồi
lấy cái khăn vải mỏng in sọc đen xám ngang dọc còn trẻ, sau cái lần vật ngã thằng Cò của đám chăn
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 113