Page 71 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 71
- Người con trai cậu em cũng đã có một cái Trong khi mọi người bận rộn, người sửa
đồng hồ nhưng đâu có đẹp bằng cái này và nó còn soạn cái cáng bằng cành cây hạt dẻ, người khác
ít tuổi hơn em nhiều. băng vết thương thì hai vợ chồng Mateo về đến
đầu lối mòn vào rừng. Người vợ gò lưng vác bao
Chú bé thở dài. bố nặng chĩu đầy hạt đẻ trong khi người chồng đi
khơi khơi tay cầm súng vì Mateo cho là không
- Này em có muốn cái đồng hồ này không? được chỉnh nếu người đàn ông phải mang vác
nặng ngoài vũ khí của mình.
Fortunato nhìn cái đồng hồ như con mèo
thèm đĩa cá chiên nói một cách chua chát: Vừa thấy lính tuần hắn nghĩ có lẽ đến bắt
giữ mình chăng ? Không hắn là người có tiếng tăm
- Tại sao anh cứ dỡn em hoài ? và từ 10 năm nay chưa hề chĩa súng vào ai nhưng
dù sao cũng thận trọng. Mateo trao khẩu súng đeo
- Anh thề là không có dỡn. Chỉ chỗ ở vai cho vợ còn khẩu cầm ở tay nạp đạn sẵn sàng.
Sanpiero trốn đâu anh sẽ tặng em ngay. Hắn tiến bước thận trọng và chỉ một chút gì bất
thường là nấp vào một góc cây và nhả đạn.
Fortunato nhìn Gamba, viên chỉ huy như
dò xét. Viên chỉ huy thấy Mateo tiến bước một
cách thận trọng như vậy cũng chột dạ vì chỉ sợ nếu
- Anh thề độc mà. Nếu em nói anh sẽ tặng Sanpiero là bà con hay là bạn thân của hắn mà
em. Có những bạn anh làm chứng. muốn giải vây thì cũng phiền thực. Trong sự bối
rối đó gã vận dụng hết can đảm tiến lại gần Mateo
Vừa nói Gamba để cái đồng hồ vào sát má nhưng khoảng cách tuy ngắn sao mà cảm thấy xa
Fortunato. Trong thâm tâm chú bé đương có một kinh khủng:
sự xung khắc kịch liệt giữa tính ham muốn và lòng
vị tha. - Ồ ! Ông bạn vàng, thế nào mạnh giỏi
không ? Tôi đây mà, Gamba đó, bà con mà !.
Sau cùng chú bé rụt rè đở lấy chiếc đồng
hồ. Nó ngắm nghía cái vỏ bạc lóng lánh dưới ánh Mateo không trả lời hướng súng từ từ lên
mặt trời. Ngón trỏ bàn tay trái đưa qua vai chỉ vào trời trong khi Gamba lại gần và nói vừa đưa tay ra
đống rơm đằng sau lưng mình. Viên chỉ huy hiểu bắt:
ý ngay lùi xa đống rơm và lính tuần bắt đầu lục
soát. Một lát sau một người nhô ra quần áo đẫm - Chào ông anh lâu quá không gặp nhau.
máu tay cầm dao găm gã cố gượng đứng lên
nhưng vì vết thương quá nặng gã té xuống đất. - Chào anh.
Viên chỉ huy nhào lại đoạt dao găm trói gô lại mặc
dầu gã kháng cự mãnh liệt. - Tôi tới đây chào ông anh. Chúng tôi vừa
đi khá mệt nhọc nhưng không đáng phàn nàn vì
Bị trói gô như bó củi, tên cướp nhìn được một mẻ lưới tốt. Chúng tôi vừa túm cổ tên
Fortunato nói với vọng khinh bỉ nhiều hơn giận dữ Sanpiero.
"Thế mà là con của ...". Chú bé liệng tờ giấy bạc
trả lại. Tên cướp như không để ý tới nói với viên - May quá - vợ Mateo thốt ra - nó vừa mới
chỉ huy: "Xin chở tôi đi, tôi không bước nổi nữa". ăn cắp của chúng tôi một con dê vắt sữa tuần
trước.
- Sao vừa rồi mày chạy nhanh như con
hoãng cơ mà nhưng được ta sẽ chở ngươi. Viên chỉ huy nghe câu nói lấy làm hả dạ.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 69