Page 66 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 66
sáng như sao khuya, em đâu thể là một người con - Anh lại trêu bé rồi. Bé nói thật với cảm
gái lãng mạn, bạc tình phải không Thụy ? Em như nghĩ tự đáy lòng cơ. Chả thèm nói chuyện với Anh
một đóa hoa vừa hé nụ chưa vướng chút bụi nữa đâu.
đường. Nhưng trong niềm suy tư hình như em đã Thế là chiếc bóng nhỏ nhắn của bé thoang
trưởng thành theo cuộc chiến tràn lan, dai dẳng.
thoáng vụt đi, bất kể lời kiêu gọi của Anh. Gặp
- Anh ạ ! Mãnh đất Quê hương hãy còn nhau lần nào cũng có chuyện bé hờn rồi bỏ đi.
bom đạn cày sâu, tuổi nào cũng chấp nhận chia ly. Anh biết bé vờ đấy nhỉ vì có như thế bé mới ra về
Anh và Thụy cũng như bao người. Xa Anh Thụy được chẳng thì những ngón tay xinh xắn của bé
buồn nhớ nhưng Thụy không khóc và không còn còn mãi đan vào bàn tay sạm nắng và chai cứng
trách: sao cứ bắt Thụy xa Anh hoài ! Thật ra, nào của Anh cơ.
có ai buộc Anh bỏ Thụy phải đếm bước cô đơn Tiếng các bạn gọi và tiếng thu xếp võng,
trên những con phố. Mà bởi sự nhận diện từ hình ba-lô để tiếp tục cuộc hành trình. Anh mở mắt
ảnh đổ nát, loang lổ của đất nước mến yêu nên vương vương niềm lưu luyến giây phút gợi nhớ
Anh đã ra đi. Anh nhập cuộc với một sức lực nhỏ êm đềm. Thôi Anh đi bé nhỉ, Anh đi miệt mài để
bé giữa muôn người, nhưng với một ý chí kiên sớm có ngày về ta bên nhau mãi mãi.
cường cao ngút. Non sông mình còn những người
trai như Anh thì dân tộc này nhất định không Phương Thụy
khuất phục trước một kẻ ngoại xâm nào...
(Viết cho mộng ước thời con gái)
- Nghe bé, Anh có cảm tưởng mình cao lớn
hẳn. Bé tròn mắt phụng phịu nhìn Anh.
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 64