Page 65 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 65
- Nầy, bé xấu ghê cơ. Đã là người yêu của sau vậy. Ngày mà Thụy nhớn thật, chứ không phải
Lính thì phải đầy đủ ý thức để mặc nhiên chấp chỉ riêng với Anh cơ.
nhận tất cả mọi thiệt thòi xa cách. Em không quá Nắng vươn cao và cao mãi, con đường đất
bi lụy Anh mới yên tâm chiến đấu chứ.
nhỏ và cánh đồng rộng chói chang. Anh cùng các
- Vâng, Thụy hiểu, Thụy sẽ không thương bạn lặn lẻ bước đi. Đầu nón sắt nóng bỏng, vai ba-
tình như thế nữa. lô nặng trĩu. Mặt nhễ nhại những mồ hôi và ưới
đẫm cả chiếc áo bạc màu.
Thế là Thụy xa Anh. Anh trở về vùng máu
lửa tiếp tục kiếp chinh nhân, Thụy nơi cũ với Bọn Anh vẫn đi, những bước tiến miệt
tháng ngày khoắc khoải, âu lo. Ngày sách vở làm mài. Đôi tay vẫn ôm chặt khẩu súng như người
bầu bạn, đêm ủ mình trong chăn niệm êm mà tình muôn thuở. Hơi nóng vẫn vây quanh, mồ hôi
thương Anh dầu dãi phong sương. Chẳng tối nào tiếp tục chảy dầm dề... Cuộc hành trình bằng mấy
trước khi ngủ Thụy quên qùy gối chấp tay nhìn cây số dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, bọn
ảnh Mẹ Maria thành khẩn nguyện cầu sự an lành Anh đã trải qua. Bây giờ là lúc được hưởng sự dịu
cho Anh, và chiến hữu. Có những khuya choàng mát dưới một rừng cây rậm rạp. Các Anh tạm
tỉnh giấc vì tiếng đại bác nổ rền, Thụy tung chăn dừng nơi đây. Những nón sắt, những ba-lô được
chạy đến bên khung cửa sổ dõi mắt nhìn về cởi xuống; những chiếc võng được giăng lên nhờ
phương trời có Anh. Niềm lo sợ bom đạn vô tình vào những thân cây. Mệt nhọc đã đi qua trong
khiến tim Thụy nhói đau. Thụy hận oán những con phút chốc. Sự thoải mái tìm về với bọn Anh.
người đem chiến tranh vào miền đất hiền hòa yêu Tiếng đùa nghịch, quấy phá nhau rộ lên thật tự
dấu của dân tộc mình để tạo nên bao cuộc chia ly nhiên.
máu và nước mắt giữa tuổi trẻ hồn nhiên.
Em, phút nghỉ ngơi này Anh muốn được
Ôi ! Tội tình làm sao cho Quê hương nhỏ yên tĩnh dành cho em. Anh nhắm mắt với hình ảnh
bé của tôi, cho tuổi trẻ Việt Nam. Từng mãnh đất, bé bỏng, ngoan hiền của Em...
từng con đường cày xới dấu đạn bơm, từng nhịp Một âm thanh quen thuộc vang vang:
cầu gảy đổ, từng mãnh khăn sô quấn vội trên đầu
những khuôn mặt non dại, ngơ ngác... và còn biết - Thằng Lộc mới đó đã thả hồn đi chu du
bao nhiêu sự dày xéo của chiến tranh trên đất nước nơi mô rồi ?
hay dân tộc nầy. - Không, nó chả có ngủ đâu. Hẳn là "hắn"
Thụy mím chặt môi, căm hận ngút cao. đang nghĩ đến bóng dáng một giai nhân, một cô
Nhưng sao Thụy không được như Anh. Đời sống em gái mỹ miều. Ơi này, Lộc !
Thụy vô nghĩa thế ư ?... Lòng Thụy chợt nguôi, Anh khép mi nghiền hơn và cố thở thật
như có giòng nước suối vừa chảy vào tim từ đều. Lại một giọng thông cảm:
khuôn mặt người thương.
- Ừ nhỉ ! Tao chẳng có em bé nào ngự
"Anh không muốn Thụy nghĩ mãi tới hận trong hồn để mơ về nàng ở những phút giây nhàn
thù rồi mặc cảm. Thụy của Anh nhỏ bé và yếu như rỗi. Buồn thật đấy !
sương mai. Em vui để anh đi, em nung chí Anh
bằng những tư tưởng diệt thù là em đã góp phần - Thế Thi của mầy ?
tranh đấu rồi. Đâu phải cầm súng mới là giết giặc. - Lấy chồng rồi ! Chán bỏ mẹ đi thôi. Tao
Mỗi người có một hình thức đấu tranh chứ, Thụy sợ mấy sự chung tình của những người đẹp thành
gắng học giỏi nhỉ. Mai sau còn đem giúp ích xã phố...
hội hơn cả bọn con trai Anh nữa là..."
Thụy ! Thụy bé bỏng của Anh có như một
Ừ nhỉ ! Bây giờ thì Thụy chỉ có thể làm cô Thi của bạn anh chăng ? Không đâu em nhỉ.
người yêu của Anh thôi. Chí nguyện thì chờ ngày Thụy của Anh ngây thơ, thùy mị và "yêu Anh lắm
lắm". Với lời tình đơn sơ đó, với vùng mắt trong
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 63