Page 64 - Dac San Bat Khuat So Dac Biet
P. 64

Mai  anh  sẽ  đi.  Thế  là  bé  lại  vắng  Anh.       - Mai anh đã đi. Chúng mình chỉ còn buổi
           Nghĩ đến những chiều tan học không có Anh, bé        chiều nay, bé giận Anh mãi sao ?
           nghe cay nồng bờ mi.
                                                                        Ừ nhỉ, Anh lại sắp ra đi, chỉ còn một chiều
                  Chiều  nay  bé  chọn  màu  áo  thiên  thanh,   ngắn ngủi này. Bé tha cho Anh đấy, nhưng ... bé
           mầu mà Anh vẫn yêu thích nhất. Bé mặc vào và         nói thật nhanh:
           đứng săm soi thật lâu hình ảnh mình trước khung
           kính. Ồ, bé dễ thương ghê cơ. Tóc bé dịu hiền lỏa            - Anh không được gọi Thụy bằng "bé" nữa
           xỏa trên đôi vai lại có cả một đóa hoa tím tím để    cơ.
           làm duyên trên đấy. Môi bé hồng, mắt bé sáng rực             Anh  nhìn  sâu  vào  mắt  bé,  cái  nhìn  nồng
           tin yêu... Bé mỉm cười thỏa mãn với nét xinh của     nàn là lạ làm sao:
           cô bé trong gương. Ngày mai Anh đi rồi, bé đi chỉ
           còn một buổi chiều này bên Anh.                              - Và Thụy cũng chẳng xưng "bé" với Anh
                                                                đấy.
                  Anh  đón  bé  nơi  con  đường  quen  thuộc.
           Dáng  Anh  vẫn  hiên  ngang  trong  màu  xanh  của           Bé ngập ngừng rồi gật vội. Anh khôn ghê
           lính. Lòng bé nao nao, chân bé như chùn lại.         nhỉ.  Bé  thích  làm  người  lớn  để  Anh  không  còn
                                                                trêu ghẹo bé mãi nhưng mà...
                  - Ôi chao ! bé của Anh đấy ư ? Xinh tuyệt.
           Trông bé nhớn hẳn lên...                                     - Thụy ạ ! Trở lại phương xa lần này có lẽ
                                                                Anh vui hơn bao giờ hết. Thụy biết vì sao chứ ?
                  Bé ấm ức nhủ thầm: Thế Anh vẫn nghĩ bé
           trẻ con ư ?                                                  Thụy  không  còn  nghịch  ngợm  nhìn  Anh
                                                                chẫu môi như thói quen mỗi lần nghe Anh hỏi đến.
                  - Nầy cơ ! Răng hôm  ni  bé không cột  rẻ     Thụy  lại  cúi  đầu  để  che  dấu  sự  bâng  khuâng,  e
           đôi lọn tóc với hai chiếc nơ tím xinh xinh ...       thẹn đang rộn rã trong lòng. Tai Thụy lùng bùng
                  Lần  nào  gặp  nhau  Anh  cũng  trêu  bé,  tức   không  sao  nghe  trọn  những  lời  Anh  nói  tiếp.
           muốn khóc... Trông mặt bé bậu ra Anh vội mĩm         Nhưng Thụy vẫn biết rằng từ đây cuộc đời  giữa
           cười làm hòa:                                        Anh và Thụy sẽ liên quan nhau đậm đà hơn bởi
                  - Bé giận Anh rồi ư ? Sao thế ? Anh vui       một tình cảm từ trong vô thức đã lần về hiện diện
           mà.                                                  nơi óc, nơi tim của Anh, của Thụy; chứ không còn
                                                                xa vắng, mập mờ như ngày nào.
                  Bé  nghoảnh  mặt  lặng  thinh.  Giọng  Anh
           đọng buồn:                                                   Buổi  sáng  tiễn  Anh,  Thụy  không  muốn
                                                                khóc mà nước mắt cứ trào lên mi.
                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bộ Binh Số Đặc Biệt – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                            62
   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68   69