Page 118 - Dac San BK 2013
P. 118
anh hùng, coi thuờng sinh tử, hay chỉ là cách để giải - Dương !!
tỏa âu lo khắc khoải đang đè nặng tâm tư.... Nếu mày Tao chớm giật mình, có thằng lính nào trong đơn
có gặp nhiều thằng tưng tửng, ngông nghênh... lúc nào vị tác chiến gọi tụi mình bằng cấp bậc đâu? Huống hồ
cũng ăn nói bạt mạng, không kiêng nể quỉ thần, không thằng này lại gọi tên tục của mình ra nữa, chưa hết thắc
rào đón lễ nghi...có phần chắc, là thằng đó từng chui mắc, thì cũng giọng nói ấy nhẹ nhàng:
qua lò lửa chiến chinh, đã từng sống sót trở về từ mịt - Tao 36 đây (sau này PHƯỚC nắm trung đội 3
mù khói súng, và đã từng ngậm đắng nuốt cay 1 của mày )
khoảnh đời .... Ngang qua 1 khúc cua, tao thấy 1 cái - 36 hả! Tôi tưởng đ/t đi lâu rồi chứ ?
hầm lớn hơn mọi cái mà tao đã đi qua, có tiếng nói - ĐM ăn nguyên 1 tràng pháo vào giữa tr/đội khi
vọng ra: đang tới khúc hồi nãy, banh xà rông ráo trọi rồi ! Tao
- Phải Ch/úy Dương không? Dô đây. chui vào hốc đá trốn, tắt luôn máy PRC 25 để ông
- Ông Phước đó Đích thân. Thằng lính nói. Tường (ĐĐT) không gọi được, nằm im chờ trời sáng
Tao cúi người, chui vào, đang ở ngoài sáng, chui mới mò lên, hay chờ nó ngớt pháo mới lên ai dè gặp
vào chỗ tối, mắt đách nhìn thấy gì, nhưng theo phản mày tới....
xạ, tao chụm chân chào, trình diện đúng bài bản: Giọng PHƯỚC còn run, chân bước còn ngập
- Ch/úy PBD, số quân......đđ 31 trình diện Đích ngừng. ĐM nó, tao hay mày, hoặc bất cứ tay chơi nào
thân... khác đang di chuyển bình thuờng, đột nhiên có tiếng
Thằng Ch/úy PHƯỚC khóa 6/72 khăn nâu, mày nổ ngang tai chát chúa, ầm trời, khói bụi mù mịt, mấy
có nhớ ? Con bà nó, ra trường trước có mấy tháng chứ thằng chung quanh đâu mất tiêu. Nhìn quanh thì thấy
bao nhiêu, vẫn ngồi trên ghế đẩu, trước cái bàn nhỏ thằng thì du dưa tòng teng trên nhánh cây, thằng lủi
xinh xinh do lính làm cho, chào lại tao, đách thèm mời đầu vào bụi rậm, thằng nằm tại chỗ một đống, đưa cái
ngồi, làm tao nghĩ thầm trong bụng "thằng này khá mặt mất một nửa đầu về mình, nhe răng cười.....Đếch
quan liêu", khinh khỉnh nói: có thằng nào la được 1 tiếng, dù là tiếng má ơi, chết
- Tôi có lịnh, bố trí vị trí cho anh đêm nay, anh con.... còn đi được như nó là hay quá rồi còn gì nữa,
chờ 1 chút sẽ có người đưa anh ra chốt. không...đái trong quần là còn may ....
Nhảy dù là vậy, đàn anh là đàn anh, không có - Mày đừng nói cho ông Tường cái gì nhé, nhất là
nhập nhèm mày tao chi tớ khi mới sơ giao được... chuyện tao chui núp trong hang....
nhưng chỉ hơn 1 tuần sau, tao với nó đã mày tao như đã Tao nhìn sâu vào mắt Phước quắc mắt, giọng cáu
quen nhau từ thuở nào, trong đêm tao đem quân lên kỉnh:
tiếp viện giữa đường, kéo theo được vài thằng đang co - ĐM mày coi tao là...thằng gì? Lo mà chạy khỏi
ro trong 1 hốc đá, cả trung đội 3 của mày, ôm trọn 1 chỗ này đã, không chết mẹ nó cả nút bây giờ, mọi
tràng pháo, tan hoang, xơ xác, dọc đường tao còn đá chuyện khác tính sau !!!
thằng xạ thủ đại liên đang nằm 1 đống ngáng lối đi 3 ngày sau, nó vĩnh viễn chào quốc kỳ, quay mặt
miệng la lớn: ra đi và không bao giờ trở lại.....
- ĐM dậy, phải chạy qua khúc này cho mau, Và trong đêm đó, trên người chỉ có dây ba chạc, 2
không thôi chết mẹ cả lũ bây giờ !!! cấp số đạn cùng 1 bao cát lựu đạn, 1 lần nữa tao lại trở
Thằng lính nằm yên, tao co chân đá thêm 1 cái lên vùng địa ngục với trọng trách....nạp mạng cho tử
nữa, miệng vừa "Đù..." chưa hết chữ thì bóng hỏa châu thần xơi thịt, với bữa tiệc hừng hực lửa âm ty....Ba lô,
xuyên qua kẽ lá, xoi vào mặt.... Không, xoi vào 1 cái đồ cá nhân bỏ lại chốt, theo lệnh trang bị nhẹ hỏa tốc
mặt nạ da người, nhăn nheo, méo mó, không còn mảng lên tuyến đầu, bắt tay cùng 18 LÂM QUỐC H NG
tóc...mảnh đạn đã sớt ngọt một nửa đầu, óc trắng văng vừa bổ xung uư tiên hành quân sau đợt nghỉ phép, trải
tung tóe, nhầy nhụa và máu đang tuôn có vòi từ cổ tuyến phòng thủ mong manh, chờ địch đến....bịch gạo
áo.... Tao quay đi, nuốt ực ngụm nước miếng để trôi đi xấy không màng ngó dến, bụng tóp teo như vòng eo
cảm giác buồn nôn đang lăm le chực trào lên miệng, lại hoa hậu toàn quốc, sống bằng hơi thở và sương trời,
hét to lên như đế tự trấn tĩnh chính mình: toàn thân mệt mỏi rã rời, căng thẳng mà chớ hề dám
- Đi, Đi, mau lên, thằng nào nhát ở lại chết ráng ngả lưng tìm giấc ngủ, dù chỉ 1 phút giây....Tao và
chịu... Hùng thân thuơng nhau từ dạo đó, không còn khoảng
Rồi băng mình trong đêm tối, vớ 1 khúc giây leo, cách đàn anh đàn em và lính của nó đã bắt đầu nhìn tao
đạp mạnh chân leo lên 1 khoảng dốc, rồi quay lại đưa với cặp mắt khác, chứa đựng trong đó sự tin tưởng và
tay cho thằng đằng sau nắm, kéo nó lên... Có tiếng kêu thuơng yêu được vun đầy .....
thốt từ miệng thằng tao đang kéo:
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 117