Page 113 - Dac San BK 2013
P. 113

mấy que tre chẻ lửng, thành chùm ngắm đẹp mà mỗi
           Bài thơ trên đồi                                     khúc vừa mồm lủm 1 lần…
                                                                     Cả  một  đàn  các  anh  đẹp  trai  to  tiếng,  em  ngồi

                                                                khép nép, tuy đã quen với nhiều khóa, nhưng có lẽ em
                   Bác sĩ Tín                                   kết khóa này nhất, nên tò tò theo mãi hết 32, 33, 35,
                                                                31, rồi 34…, mà có lẽ 34 mới nhiều anh tán tỉnh em,
                                                                những câu nói vu vơ làm em quyến luyến nhiều, chắc
               Buổi  chiều  đại  dội  34  đang  chuẩn  bị  nghỉ  ngơi,   cũng xao xuyến trái tim hồng cô bé, nên tìm mãi đến
           chờ cơm đến để tiếp tục bài học đại đội tấn công đêm,   34 mà thôi.
           và chiến trường là đồi bác sĩ Tín, bên kia xa lộ Biên      Mỗi anh 1 tài, Đài đọc bài thơ Hàn mặc Tử với cái
           hòa, phía xa xa là nghĩa trang quân đội, anh lính tiếc   giọng chắc em không hiểu nổi
           thương ngồi trầm tư nhớ bạn, bóng chiều ngã dần…,         Mơ khách đường xa, khách đường xa, áo em trắng
               Bưa cơm bãi mau chóng như mọi khi, việc cắt gác   quá nhìn không ra…
           an ninh bãi đã xong, chờ đến giờ thực hành chiến thuật,      Điệp chen vô
           mấy  anh  cà  nhõng  bắt  đầu  dạo  quanh,  Kiệt  ròm  đi      -“Em biết chăng từ khi em mới đến, buổi gặp em
           trước,  lang  thang,  hắn  đã  đánh  mùi  bé  Nga,  con  của   anh  đã  mến  em  rồi,….  Bao  nhiêu  lời  sắp  sẵn  ở  đầu
           một anh phế binh đang làm việc cho ban hỏa đầu vụ,   môi, đã định nói nhưng ngại ngùng chẳng dám…”
           nhà bàn của trường, hắn để ý em gái từ dạo gặp em bên      Ông zăng Wuệ thì hát một câu trong bản Tình anh
           bãi Tự Tin, cái chuyến em cười văng cả cục nước đá   bán chiếu…..
           ngậm trong mồm vì hắn cà trầy cà trật, bước lần trên      Tuấn Tài với Mặt trời đen…
           sợi dây cáp căng giữa mấy cây cao su, phận chết nhát      Và và….
           độ cao, mặt xanh như đít nhái lần bước, đã vậy còn ra      Kiệt  thì  thua  xa  mấy  huynh  trưởng  này,  ấm  ức
           oai khi thấy 1 anh cán bộ cơ hữu cầm  máy ảnh  mời   lắm, tài cán không có chi nên lí bí đứng sau lưng em
           chào phía dưới, “chụp cho 1 pô đi” hắn cố giữ thăng   mà dòm, mái tóc dài bay bay theo gió trên đồi, cái gáy
           bằng mà đưa tay vẫy vẫy, máy chưa kịp bấm, đã trật   em trắng lộ ra coi mà muốn cắn 1 phát, mà mấy cha kia
           chân ngồi lên sợ cáp, chắc hẵn là trúng cái quả “M79   luôn mồm tán tỉnh đủ chiêu, thọc tay trong túi quần mà
           thúi hoắc” hay ít ra 2 quả lựu đạn mini cũng lộn xộn   miệng lầm bầm chưởi tục, bất chợt mắt như đèn pha
           trong đó, mặt nhăn như nùi giẻ mà thấy em cười, vờ vịt      -“  anh  tặng  em  1  bài  thơ mới  sáng  tác  của  anh,
           làm oai, không sao, cố vén môi lên cười lại trong thế   không như mấy huynh trưởng này đọc thơ của thiên hạ,
           nín thở.                                             cái này là của anh đây…”
               Bãi 18, hắn cũng gặp em, em cũng lần  mò theo         Mấy tay kia im lặng khó chịu, “cái thằng sau này
           các bãi, nhưng chỉ buổi chiều và sập tối lại về, thì ra   là kiến hôi mà bày đặt làm thơ….xí !!!”
           con bé học lớp 11 này đi học buổi sáng…buổi chiều         Lỡ nói mà không kịp nghĩ, Kiệt xưa nay có làm
           hay tối, lần ra các bãi ngắm những người trai hùng lăn   thơ đâu, họa chăng chỉ học mấy bài thơ trong chương
           lộn, nhiều khi để cười nức nẻ vì thấy mấy trai hùng bị   trình học mà nhớ cái “e” bằng trắc thế thôi…
           nhảy  xổm,  gamen,  ba  lô sau  lưng  theo  nhịp sổn  sản,      Nga tủm tỉm cười, chắc hắn em nhớ cái ngày bên
           hoặc đỏ mặt khi thấy mấy trai hùng hít đất với tư thế   đồi  tự  tin,  trái  đạn  M79  bị  dập…Kiệt  lúng  túng  khi
           đuối sức, đếm 40, lên, 41lên…, 42 lê…n.. n… cái tư   nghĩ đến vụ đó. Bao nhiêu ý thơ vừa nghĩ ra vụt quê xệ
           thế  tục  vô  cùng,  nó  công  xúc  cái  hồn  nhiên  của  cô   bèn trốn ra khỏi cái não hắn, không tiếp thì quê, mà
           gái…                                                 tiếp thì biết đọc thế nào đây, nhìn em cầm mấy ghim
               Xa xa Hà Điệp mặt lạnh đã sửa quần áo tề chỉnh,   mía, nước miếng hắn ứa ra, chà giá chi làm được bài
           cạnh là Trần Đài, oang oang cái giọng huế, Phan Châu   thơ mang chất ngọt ngào của mía ghim thì em khoái
           Thạch, rặc ri giọng nẫu đặc trưng Phù Cát, Bình Định   biết mấy,
           cũng  chẳng  thua  kém  ai,  rồi  Trần  Bê  người  trai  xứ      Mấy huynh trưởng kia hối thúc :
           Quảng, rồi mạnh ai nấy nói, Huế, Bình định, Rạch giá,      - Nói làm làm nhe, đừng xạo nha…
           Quảng nam….                                               Bặm môi đọc, mà đọc gì đây, ờ thì ghim mía dĩ
               Nga  thật  dễ  thương,  theo  các  bãi  khi  thì  bán  cà   nhiên rồi, Phải đó cầm ghim mía thì thế nào cũng cho
           phê đá, khi thì bánh tiêu nhồi xôi, hay sữa đậu nành,   vào  mồm  ngot  lim,  phải  rồi,  đút  vào  mồm  thỏa  cái
           lần này em mang lại thứ khác, mía ghim, những khúc   thèm rồi nhai nhai cho dập, cho nước mía ra mà thưởng
           mía ngọt lịm đã được em cắt gọn từng khúc ghim lên   thức chớ, nước mía tràn ra mép thì hít cho nó vào, thơ


                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                112
   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118