Page 116 - Dac San BK 2013
P. 116
những thằng áo quần loang lổ, rách nát, nhầy nhụa đất thầm ra trận mà mang giày bảnh tỏn, áo quần lượt là
cát, sình lầy, lem luốc như những con sâu, chui rúc vào như hoàng tử đi dự dạ tiệc liên hoan ở hoàng cung,
lòng đất ướt đẫm nước mưa, và máu của đồng đội...và lòng thầm mong ước gì được lột bỏ nó, và thay thế
trung đội cùa 1 binh chủng tổng trừ bị hào hùng, cấp số bằng đôi giày bố tầm thuờng.... Vậy mà nhờ nó, tao
lý thuyết là 42 mạng, mà thực tế giờ đây đang nghênh thoát chết trong dường tơ kẽ tóc, tao sẽ phải tức tưởi,
chiến, đối diện với tử thần chiến tranh chỉ đơn thuần nghẹn ngào khi chưa bắn được 1 phát đạn nào và lãng
có....4 thằng mệt mỏi, quên cả ăn uống đã 2 ngày. xẹt như chết đuối ở lỗ chân trâu....
Chuyện đó, hồi sau tao sẽ kể tiếp, bây giờ, trở lại Sau tiếng nổ "ùm " của viên đạn đại bác, tao nhủ
với đ/t Phúc.... thầm, mình có 20 giây để lao lên vị trí mới, là 1 gốc
Anh nhìn tao, đôi mắt đăm chiêu, xa vắng và cây to, nằm chỏng trơ giữa trời, lúc đó là vị trí lý
nghẹn ngào, có lẽ anh đang tự xót xa sẽ tới phiên anh tưởng, là chốn an toàn để nương thân, cũng êm đềm
được điều động vào 1 lúc nào đó, khi chiến trường sục như vòng tay mẹ hiền. Tao xốc lại balô, nắm chặt cây
sôi. M16 ( làm đéch gì có COLT? ) vọt mình về phía trước
- Đi bình yên và cẩn thận, nhớ kỹ những lời chỉ .... "Phạch", tiếng kêu gọn, nhem nhép vật tao nằm xấp
dẫn tôi đã dặn tại chỗ, mặt chúi xuống đất, chụp nguyên con ếch về
Chỉ có thế, tao chào kính anh 1 cái, rồi lao mình nấu canh, tao vừa kịp buông tiếng chửi thề, chửi mình
theo thằng lính, sau 1 cái bắt tay thật chặt của anh .. chậm chạp, chửi đôi giày khốn nạn dưới chân, thì ngay
Tình đồng đội, tình chiến hữu lúc đó không có gì tả trước mặt, ngay đúng vào vị trí mà tao dự định nhào
xiết khi tiễn biệt 1 thằng em, 1 thằng bạn đi vào cõi tử tới.....1 cột đất, khói, bụi miểng vọt lên cao, kèm thêm
sinh, có khi chỉ gặp mặt khi đã yên giấc ngủ ngàn thu, tiếng nổ chát chúa, đinh tai..."ầm "..... Phải diễn tả
chỉ bằng 1 ánh mắt, 1 nụ cười an ủi, hay 1 cái bắt tay, bằng tiếng "ĐM nó", mới diễn tả được tâm trạng tao
biết đâu đó là lần cuối cùng....Tao còn nhớ cái kỷ niệm khi đó, xuýt chút nữa là nát như tương bần, kiếm 1
này với anh suốt đời... lóng xương không ra....Bỗng hiện về bóng quân trường
Lên tới được hầm chỉ huy đại đội, cũng phải cả 1 Thủ Đức với ông huấn luyên viên dạy súng cối, hay
tiếng, vì tụi tao phải lao qua 1 sườn dốc thẳng, đạn pháo binh gì đó mà lời của ông còn văng vẳng trên tai:
pháo địch xì xụp rớt vào đó, cả 1 mảng đồi trơ đất, đá
đỏ lòm, chỉ còn lại những tảng đá nứt nẻ, không còn KHÔNG BAO GIỜ 1 QUẢ ĐẠN LẠI RƠI VÀO 1 CHỖ
nguyên vẹn, sau tiếng nổ "xịt ....ùm" là nguyên 1 cột 2 LẦN.....
đất, khói phụt lên cao rồi sau đó là tiếng lạo xạo của
mảnh đất đá rơi xuống trên nón sắt, trên người lả tả Cái gì kia ? CÁI GÌ MÀ MỘT CHÚT X U NỮA,
như những giọt mưa. tao thành một bãi cứt trâu nhầy nhụa kia ? Tao muốn
Tao cắm đầu cắm cổ, lúc phóng lên, khi nhào được trở về lại lớp học, để được cười ha hả, chọc quê
xuống theo từng chập pháo binh nổ, cứ nhẩm đếm từ 1 đàn anh huấn luyện viên 1 phát:
đến 20 là phải bỏ vị trí cũ, để nhào lên vị trí mới, cho
dù chỗ nấp có an toàn và kiên cố tới đâu (chỉ là mấy ĐÚNG ĐÓ HLV, NÓ KHÔNG RƠI 1 CHỖ 2 LẦN,
gốc cây cổ thụ già bị pháo xé toang hoang, hay là 1 NHƯNG 3, 4 LẦN THÌ CÓ.
tảng đá chơ vơ, phơi mình cùng sương gió...). Mắt cứ
căng ra, nhìn theo bóng dáng thằng lính huớng đạo, Loay hoay xì xụp với đôi giày, với hành trang trên
lòng cứ sợ bị lạc đường thì không biết đâu đường mà vai, và cây súng chưa xài tới, tao và thằng lính huớng
mò, bản đồ thì không có, vì lúc đó đã là cấp chỉ huy đạo, lúc đó mạnh thằng nào lo mưu sinh thoát hiểm
đâu? Thấp thỏm như đúa trẻ lên 3, đi chợ với mẹ, sợ bị thằng đó, thằng lính thì thông thuộc đường, chỉ lo cắm
lạc mẹ mìn bắt ăn thịt..... Nhưng ở đây, đâu có bàn tay cổ chạy cho mau lên chỗ bắt đầu có giao thông hào, tao
người mẹ hiền nào cho mình nắm chặt ngoài vòng tay thì cũng quên mất mẹ nó là phải chạy theo thằng lính,
đầy gai góc, ác hiểm của đạn bom, sẵn sàng ôm vào mà chỉ lo...đếm từ 1 đến 20 mà đ/t PHÚC dạy, rồi lao
lòng, nếu định mệnh đã được an bài và số mạng quá về phía trước, tới khi tao thấy được nó, thì là lần cuối
ngắn, được đưa vào lòng đất khi tuổi đời chớm đôi cùng và cũng là lần đầu tiên tao nhìn thấy 1 cái chết
mươi. trước mặt thật lạnh lùng, khốc liêt...Thằng lính vừa
Tao thầm buông tiếng chửi thề, mỗi lần bị trượt nằm xuống sau 1 chặng dài đổi vị trí , thì đúng ngay
ngã, vì chân còn mang dôi botte de saut khi còn ở THỦ chỗ nó vừa tới, bộ mặt tử thần nhô lên, đầy nham nhở,
Đ C, được đánh bóng kỹ lưỡng, còn mới toanh, xấp cau có và ác liệt, tung thằng nhỏ lên cao, rồi vật xuống
ngửa, bì bạch và khốn khổ vì đôi giày này, lòng rủa 1 tiếng "bịch" khô khan.... Nó đi mẹ vào vùng quên
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 115