Page 117 - Dac San BK 2013
P. 117
lãng mà không nói với tao 1 lời, bỏ lại tao 1 mình, chơ về phía trước...cuối cùng, tao cũng nhào vào được
vơ, lạc lõng giữa chiến trường, thân thể nó còn co lên, chiến hào, mệt nhoài, kiệt sức, tao nằm vật xuống
giật giật 1 hồi..... Tao bắt đầu....làm dấu thánh giá, bao khoảng trống được bao quanh bởi 2 bờ đất cao ngút,
nhiêu ông thánh, bà thần đều được kính cẩn lôi ra cầu mắt vô thần nhìn xác thằng lính dẫn tao lên, tiếng xôn
khẩn xin....hộ mạng. Bây giờ chung quanh là hoang xao trong giao thông hào cũng không làm tao nhúc
vắng, vị trí phe ta ở đâu? Có mỗi thằng huớng đạo, thì nhích...Có tiếng chân bước lại gần, rồi 1 cái đá nhẹ vào
từ giã tao không 1 lời. Mẹ nó, bây giờ đi về đâu hỡi chân:
anh.... ??? Đang hoang mang, chới dới kèm lẫn kinh - ĐM dậy đi cha nội, nằm hoài sao?
hoàng khiếp đảm, bỗng tao thấy lấp ló cái nón sắt và 1 Cha nội, vì thằng lính không biết là thằng nào còn
bộ đồ hoa ngụy trang.... Mừng hết lớn, tao nhào lên, ngắm ánh mặt trời ngòai kia, thằng nào đang thở dốc
miệng la chói lói: như bò rống ở đây? Tụi nó chỉ biết có 1 thằng bị 57
- Tôi, Tôi đây đừng bắn, đừng bắn.... cho đi đái, còn 1 thằng đang nằm mà coi thằng
Sau này tao mới biết, chỗ thằng lính bị nạn là mục kia...đái, trông tức cười quá.
tiêu cố định của địch cắm chỉ ở đó, thằng nào lấp điểm - Hết chỗ chơi, nhè ngay thằng 57 mà giỡn mặt .
mù, lập tức thằng xạ thủ sẽ bấm cò, là chắc ăn có 1 Eh! mày thuộc trung đội mấy?
mạng sẽ tiêu diêu... Tao lồm cồm bò dậy, thằng lính ngờ ngợ, cùi bắp
Bài học ngày nào trong quân trường có bao giờ đâu có thằng nào mang botte de saut da vậy cà? Nó
nói những vụ bắn sẻ bằng đại bác không giật đâu ? nhìn kỹ tao lần nữa, ánh mắt lần xuống cổ áo, rồi chụm
Sách vở nào dạy ta tránh né những viên đạn đại bác 57 2 chân cái cộp, tay đưa lên vành nón, miệng cười cầu
ly? Và những mồ hôi đổ trên thao trường có làm vơi đi tài....
những giọt máu vương vãi nơi chiến địa ? - ĐM, giờ này, vị thế này mà còn chào với kính.
Sau này, chúng tao học được bài học xương máu Tao nghĩ thầm rồi đưa tay chào lại.
mới toanh từ những phối hợp thần sầu của 12,8 mm - Anh làm ơn chỉ đường, hay dẫn tôi lên gặp Đích
với SKZ đã làm tiểu đoàn mất 2 kiện tướng đại đội Thân đại đội trưởng, tôi là Ch/úy Dương.
trưởng là Đ/úy Ngụy văn Đàng, từ 30 chuyển qua 33, - Dạ, Đích Thân theo tôi.
đang bàn giao Tr/úy Tống Thanh Thư 34 khóa 26 Đà Dứt lời, thằng lính lom khom chạy trong khoảng
Lạt, mà sơ ý , để cần antenna lấp ló ngoài miệng hầm, giao thông hào hẹp, tao cũng lum khum chạy theo, mặc
địch quan sát được, đoán biết là hầm chỉ huy, tràng đạn dù giao thông hào cao quá đầu người gần 1 cánh tay,
đại liên từ 1 ngọn đồi cao hơn 1062 lên những tiếng vừa chạy, vừa tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn
dòn tan, cày lằn đạn sát miêng hầm, tạo thành những giao thông hào chia thành nhiều nhánh, ngoằn nghoè,
tiếng " dzụt dzụt ", phe ta còn đang ngơ ngác, và đang chằng chịt, cứ vài thuớc là 1 khúc cua gắt, ở mỗi khúc
tiến hành thay thế vị trí chiến đấu, không thèm để ý, vì cua là 1 cái hầm cho thằng lính, miệng hầm thấp tủn
tưởng rằng đó chỉ là tràng đạn bắn vu vơ như bao lần chỉ vừa cho 1 thằng lùn chui lọt, giữa những khúc
"huởng thụ " khác ...Tiếng oanh vàng của 12,8mm vừa quanh khoét những bệ nhô ra ngoài như bậc thang, là
dứt là nhịp đàn dữ dội của đại bác 57 lên tiếng ngay chỗ cho lính leo lên, thò cái đầu lên quan sát vài giây,
theo, đúng ngay vào chỗ những viên đạn 12.8mm vừa rồi thụp xuống, vì lơ mơ và lạng quạng là nghe tiếng
để lại, ngay chóc miệng hầm, xụp cả một mảng giao "cắc bù" của những tay thợ săn, mà con mồi là con
thông hào đào sâu gần 2m... người bên kia ý thức hệ, bên kia chiến tuyến, biết cục
Máy truyền tin của tiểu đoàn gọi tới tấp, tiếng tiểu cựa, có linh hồn và có tên trong cuốn sổ tay của Nam
đoàn phó, Th/tá Nguyẽn thanh Vân gọi dục dã, rồi sĩ Tào Bắc Đẩu ... Lính cũng có nhiều thằng tinh nghịch,
quan ban 3, rồi tần số của Tr/tá Đồng, tiểu đoàn trưởng treo nón vào đầu nòng súng, giơ lên cao, quơ qua, quơ
quát tháo om sòm...hoàn toàn im lặng vô tuyến, không lại chơi cho đến khi cái nón văng ra, hay nghe một
1 âm thanh trả lời, ngoài những giọt mưa sụt sùi, tiếng tiếng "xoảng" là lại cười lên ha hả: "tao có đồ chơi rồi"
xào xạc của những tấm PONCHO... Bà mẹ, quê huơng rồi lò mò leo lên, ra nhặt lại nón sắt, nhảy xuống hầm,
đã buông tiếng thở dài, ngậm ngùi cúi xuống bên 2 đứa kiếm cục đá, hay cục gạch, đập lại cái lỗ đạn xoi, rồi
con thân yêu không còn oán hờn, bỏ quên chiến bào, lại đội ra ngoài nón nhựa, coi như 1 kiểu trang sức thời
buông rơi vũ khí, để lại anh em và đồng đội, rũ sạch trang hết biết, nhiều khi viên đan xé rách 1 đường dài,
bụi trần, khoác lấy chiếc cánh dù, bay lên, cao mãi, cao không thể tái chế lại được, là lại xổ cả tràng chửi thề
mãi và cao mãi..... vu vơ tục tĩu... Lính là thế, trong chiến trường đầy gian
Trở về với chuyến tăng cường của tao, bằng hết khổ và nguy nan, họ không còn cách nào khác, là vui
sức bình sinh và bằng ý thức sinh tồn, tao phóng người chơi, đùa giỡn vô tư, bạt mạng, không biết vì khí chất
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 116