Page 111 - Dac San BK 2013
P. 111

Cao ủy Liên Hiệp Quốc ra đảo mang chúng tôi về        Tôi gật đầu. Tôi từng trả lời cho Mãi nghe là má
           đất liền.                                            con bị thương nặng trong lòng phải đi chửa bệnh hồi
               Những niềm tủi nhục ngậm ngùi.                   lúc Mãi hãy còn nhỏ và hỏi mẹ con đâu? Đến khi nàng
               Những người đàn ông cúi đầu trong nghẹn ngào,    lớn lên thì tôi kể hết những gì xảy ra lúc đi vượt biên.
           uất hận.                                             Mãi đầm đìa nước mắt nói nhỏ: "Con là con ruột của
               Những phụ nữ mang vết thương lòng khôn nguôi.    ba má mà phải không?" Tôi ôm con vào lòng, yes, yes
               Và rồi dù gì đi nữa, chúng tôi cũng phải khiêng   ...
           niềm đau đớn cùng hành trang qua ...                      Cái nông trại nhỏ của cha con tôi nhờ những tháng
                                                                năm dài làm quần quật để quên đi những gì không cần
           Xứ Lạ Quê Người                                      nhớ đã trở thành một kiểu mẫu xóm làng ở Việt Nam,
           SpringField, Ohio                                    nghĩa  là  cũng  có  cổng  Tam  Quan  chào  đón,  có  hai
                                                                hàng cây cau, có sân rộng nện đất cho rắn để thành sân
               Về cánh đồng mùa Xuân nhưng Mê và tôi không      đình, với bóng mát của nhiều cổ thụ, có ngôi miếu nhỏ
           tạo được mùa Xuân trong mái ấm.                      kề bên, tôi và Mãi lui cui đào giếng. Mãi và tôi lái xe
               Nàng đã tránh mặt tôi không trò chuyện nhiều như   xúc  đất  làm  thành  con  rạch,  mùa  mưa  có  nước  chảy
           ngày xưa nữa và bao giờ cũng dùng thật nhiều thì giờ   quanh nhà. Hai cha con đi xa nửa ngày trời cắt tranh
           để lặng lẽ dùng khăn ấm lau tay lau chân cho bé Mãi,   lợp thành mái phủ bên trên lớp ngói. Và có cây cầu tre.
           nàng ngắm nghía gương mặt của con nhỏ, đoạn thở dài       Thì đột nhiên hôm kia có người vào hỏi mua đứt
           và đưa khăn lên lau mặt con, ý chừng như không muốn   luôn nông trại, mùa bắp tôi cũng đang rộ nở.
           con nàng mang những vết nhơ uế từ nàng truyền sang.       Tôi  và  Mãi  cương  quyết  lắc  đầu  dù  họ  trả  giá
               Sau những giờ mệt mỏi làm công ở những cánh      nhiều gần gấp đôi của giá trị.
           đồng bắp, tôi dùng thì giờ để khuyên lơn an ủi và xin      Tôi và Mãi cương quyết giữ một chỗ để đợi Mê
           lỗi  những  tai  nạn  của  cuộc  đời  xảy  đến  cho  Mê  mà   về.
           những tai nạn ấy làm Mê đau nhiều nhưng đã làm tôi        Tôi biết Mê sẽ về.
           đau còn nhiều hơn nữa. Vì tự trong thâm tâm của tôi đã      Nhớ hồi trên thuyền lang thang bến nước, Mê ao
           mang một mặc cảm nặng nề là không đủ khả năng để     ước được mở cửa một căn nhà để biết à ta đã về nơi tổ
           bảo vệ cho người vợ bao giờ cũng nhỏ nhẹ "tùy anh",   ấm, nhà to hay nhỏ, rộng hay hẹp cũng là một nơi chứa
           người tin tưởng tuyệt đối vào tôi và nay người vì tôi   đầy sinh khí tự do thoải mái.
           mà mang niềm thất vọng.                                   Bởi vậy trên hai cánh cửa gỗ dầy ở căn chính, tôi
               Tôi muốn uống rượu thật nhiều cho quên sự cắn    cặm cụi khắc tên mỗi đứa một bên. Sau này lớn lên,
           rứt  kia  đi,  nhưng  khi  nhìn  con  bé  Mãi,  tôi  thấy  tôi   Mãi cũng dùng dao nhọn uốn éo cho thành Dê Mê Mãi
           không  cần  uống  rượu  nữa  mà  tôi  sẽ  dành tất  cả  tình   coi như là dấu ấn của cả ba.
           thương cho con tôi.                                       Khi tôi từ chối thì họ lộ vẻ thất vọng, họ đề nghị
               Đến  một  ngày  kia,  có  lẽ  sự  ẩn  ức  đã  khiến  Mê   là  trả  tôi  một  khoản  tiền  để  dùng  nông  trại  làm  hậu
           chọn một quyết định, nàng để lại một lá thư trên bàn   cảnh cho một đoạn phim sắp quay.
           "Sao anh không táng em một bạt tai thật mạnh? Sao         A! Đây là đoàn quay phim người Pháp hèn gì âm
           anh không nguyền rũa em một lời? Sao anh không cứu   tiếng Mỹ của họ nghe nhè nhẹ tựa tiếng Việt Nam.
           em lúc đó? Sao anh không để em phá thai?"                 Mãi thì mê phim lắm, mắt nàng sáng hẳn lên. Làm
               Thư nàng làm sao tôi biết đường trả lời?         gì có dịp để chứng kiến những cảnh quay phim ở xứ
               Tôi  qua  nhà  bà  Kathy  nhận  con  về,  ôm  bé  Mãi   khỉ ho cò gáy này? Tôi cũng tò mò, ừ để coi đằng sau
           trên tay tôi thì thầm, hai cha con mình chờ mẹ về.   hậu trường như thế nào?
               Nhiều mùa Đông tuyết phủ, nhiều lắm những đêm         Họ rầm rộ đem từng đoàn xe tải chở dụng cụ đến,
           tôi ngồi khơi bụi than lò sưởi, trong tiếng nổ tí tách cuả   xây những căn lều dã chiến cho các nam nữ tài tử đóng
           cây củi tôi thấy hồng lên khuôn mặt của Mê, tôi thấy   phim. Tôi mời họ cứ sử dụng tạm nhà tôi, có bộ phản
           con thuyền tam bản của tụi tôi đang xuôi theo giòng và   uống trà, có những cột trụ khắc vân một vòng tay ôm
           tiếng cười trong trẻo của nàng.                      không xuể.
               Mãi ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt Mãi y như Mê,       Phim họ quay là đoạn của một phụ nữ Pháp sang
           dịu dàng. Năm nay là năm cuối Trung Học của Mãi.     Việt Nam tìm người tình Việt Nam có một thời du học
               Nàng hỏi:                                        ở Pháp. Hai người yêu nhau nhưng xả hội và gia đình
               -Ba nhớ má hả?                                   thời đó không chấp nhận cho tình yêu khác nòi giống.
                                                                Người phụ nữ muốn làm một cuộc đả phá các hủ tục để

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                110
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116