Page 106 - Dac San BK 2013
P. 106

Ngày hôm di tản chiến thuật xuống chiến hạm, tôi   chân chồng nơi xa, căn nhà bên đồi cạnh bờ biển cô
           cứ tưởng là quân đội sẽ tái phối trí lại và lập những khu   đơn và cơn cuồng vội vì nhớ nhung. Đã đưa Mê và Dê
           tử thủ như xưa kia ở Bình Long ở An Lộc, ở Khe Sanh.   cùng  các  bạn  chòm  xóm,  GócTrời  Paris,  Berlin  với
           Tôi không ngờ tôi phải rời khỏi nước Việt Nam.       Nokian92  và  Vann  cùng  NvhN,  có  Nắng  và  Buồn,
               Ngày mai, chiếc tàu Việt Nam Thương Tín sẽ nhổ   cùng July đã ngây ngất với kỷ niệm êm đềm lần ngơ
           neo về lại Việt Nam. Chính phủ Mỹ giành quyền quyết   ngác đầu đời của ông.
           định cho từng cá nhân một, ai về thì sẽ được chu cấp      Tụi tôi dù có cúp cua trốn học đi xi nê hay ôm vở
           cho một số ít vận dụng cần thiết.                    thả rong trong Sở Thú Sài Gòn thì cũng chỉ làm giàu
               Tôi suy nghĩ miên man, có nên về hay không?      cho kỷ niệm của những ngày thân ái xưa. Thế mà cha
               Có những người biểu đừng về vì Việt Cộng rất tàn   tôi vẫn Trời ơi khi biết tôi đang làm giàu cho kỷ niệm
           ác, sẽ thủ tiêu và giam nhốt tất cả các quân nhân.   của tôi, và nếu tôi có con thì chắc tôi cũng Trời ơi khi
               Những người Bắc tản cư từ năm 1954 đã đưa họ     biết rằng nó cũng đang sưu tầm để cho kỷ niệm của nó
           ra làm một ví dụ hùng hồn vì sao họ đã bỏ miền Bắc   được  giàu  hơn.  Nôm  na ra  là  tui phét  vào  đít nó  vài
           Cộng  Sản  để  chạy  vào  trong  Nam.  Có  cụ  gào  lên:   ngọn roi khi mà biết rằng nó cúp cua đi cine với đào.
           "Giời ơi! Mầy cứ rượt theo ông mãi!"                 Giản  dị  và  quyết  định  là  vậy.  Ơ  mà,  cha  tôi  đâu  có
               Có  những  người  chưa  đã  chuẩn  bị  tinh  thần  để   đánh tôi roi nào?
           làm một chuyến đi xa rời tổ quốc, gia đình, nơi chôn      Và mùa Hè 75, cũng có cồn cát Nha Trang, cũng
           nhau cắt rún. Họ muốn về, họ hy vọng rằng dù dưới    có  biển  rì  rào,  cũng  có  nhớ  nhung  ngập  đầy  nhưng
           chế độ nào, dù ai là Tổng Thống, cũng phải lo cho dân.   khác cái là tôi bị nhốt trong tù. Tội của tôi ư? Tội vì
           Ông người Bắc gầm lên: "Chú ...nhầm!" Xém chút đã    thương nhớ và quyến luyến gia đình cùng người tình
           có đánh lộn nhau.                                    thân mến.
               Tháng 9, 1975, chiếc tàu Việt Nam Thương Tín          Mỗi người có mỗi mùa Hè khác nhau.
           hụ hồi còi dài rời bến trực chỉ Việt Nam. Cả hơn ngàn      Herman Raucher sống trong xứ bình yên.
           người lòng ngổn ngang trăm  mối. Ngong ngóng, chờ         Tôi, Dê Xanh, sống trong xứ không yên bình.
           đợi lo âu. Không còn chắc là quyết định mình có đúng?
           Trên bong tàu gió lộng. Tôi thầm thì:                     Và rồi, sang Mùa Hè Năm Sau
               - Mê ơi, anh về lại bên em. Cha ơi, mẹ ơi, anh ơi,
           con về.                                              Mùa Hè Năm Sau
               Sau 2 tuần lễ lênh đênh trên biển thì tàu về đến
           Cấp, nhưng không được phép cập bến mà phải thả neo        Tôi được thả về, gặp lại cha mẹ và anh tôi và gặp
           ngoài khơi. Từ xa nhìn vào bờ biển Vũng Tàu đã thấy   lại Mê.
           một màu tang trắng. Mọi người bắt đầu hoang mang và       Chỉ  2  mùa  hè  thôi,  cảnh  đã  thay  đổi  đến  rợn
           hối hận. Nhiều người đổ bệnh vì thể xác và tinh thần   người.  Thay  vì  đèo  nhau  trên  chiếc  PC  chỉ  rồ  ga  thì
           đều  suy  nhược.  Ba  ngày  chờ  đợi  để  được  xuống  đất   chạy, nay tôi phải nhổm mông đạp những vòng bánh
           liền như 3 thế kỷ nặng nề trôi.                      xe  tròn  quay  lăn  trên  phố  những  ổ  gà,  may  mà  cái
               Tôi nhìn lên trời thấy vạn vì sao. Những sao về   mông tôi đã lành lặn nhờ thuốc đỏ của ông Trung Úy.
           phương Tây sao rực sáng, những sao về phương Đông    Tôi  vẫn  mặc  cái  áo  trây  di  của  quân  đội,  chỉ  có  cái
           quê hương tôi sao tối mù mù. Trong những sao tối mù   Cánh Gà mà hồi nào quân đội đã giao cho tôi trong sứ
           ấy, tôi nhận ra sao bổn mạng của tôi.Tôi muốn mời sao   mạng giữ gìn đất nước cũng như những huy hiệu của
           xuống kể lể chuyện ngày xưa, nhưng sao sao cứ lặng lờ   đơn vị đã bị Mê tháo ra.
           Tôi chợt nhận thức rằng, có những sự việc phải quyết      Mê nói: "Đất nước không còn, Dê làm sao mà còn
           định không bằng trái tim mà phải bằng lý trí.        mang được những biểu tượng này trên thân?" Tôi nghe
               Rồi thì sau cùng tàu bị áp giải ra Nha Trang. Đàn   qua, quả luống là những nghẹn ngào. Đúng vậy, nhiệm
           bà con nít được thả về, đàn ông con trai bị nhốt ráo.   vụ của tôi là giữ gìn đất nước. Tôi giữ làm sao mà giờ
               Mùa hè năm ấy mà tôi tưởng là mùa hè đoàn tụ.    thì mất hẳn nước, làm sao tôi dám mang trên vai lon
           Nhưng không,  mùa hè năm ấy,  mùa hè báo hiệu của    Trung Sĩ Nhất như ngày xưa?
           chia ly.                                                  Những con đường bây giờ tôi chở Mê trên vòng
               Có những mùa hè đẹp đẽ đong đầy kỷ niệm trong    bánh xe đạp chính là những con đường mà trước kia
           từng tâm khảm của từng người, như Mùa Hè 1942 của    Mê và tôi hằng đi qua.
           Herman Raucher, kể lại chuyện những cồn cát đợi chờ,      Tiệm bán cơm tấm ở Trần Quý Cáp có nước mắm
           người thiếu phụ trẻ bên song đang trông ngóng bước   thật  dịu  và  cơm  thật  nóng  với  chả  thật  ngon  nay  đã

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                105
   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111