Page 107 - Dac San BK 2013
P. 107
đóng cửa im lìm, quán kem ở Lê Lợi ở Lê Lai không giùm. Nay muốn rút ra vì lý do chính đáng, lo việc
còn là quán kem nữa với mùi sầu riêng thơm lừng mà cưới vợ cho con, nhưng cái ông Lập, Phường Trưởng
nay chỉ còn lại là một vũng nước đọng thật to, hình như nói giọng miền Nam: "Dì mà chị gút nhiều dậy? Đồng
sau cuộc đổi đời, kem cũng tan chảy vào quá khứ. bào ta còn nghèo, đất nước ta còn chưa xây dựng, chị
Gò lưng tôi đưa Mê xuống ngã Sáu ăn nghêu. sao mà xài phung phí?"
Nghêu đâu tôi không thấy mà chỉ thấy một phố thị Mẹ tôi trả lời:
vắng tanh. - Ông thấy với vật giá bây giờ, chỉ đủ mua ít rượu
Những kỷ niệm nhẹ nhàng, những nơi chốn thần thịt, ít trái cây đãi bà con lối xóm thôi!
kỳ tôi và Mê đi qua, giờ thì thật tình không còn tìm ra Nếu tôi đem chuyện nhà nước ép dân phải đưa
được nữa. tiền cho nhà nước giam giữ và kỳ kèo khi dân cần rút
Hai đứa tôi định ghé qua Casino Sài Gòn hy vọng ra cho người ngoại quốc nghe thì chắc có lẽ họ sẽ cho
tìm ra một vài phim hay để giải sầu như phim Một là tôi vu khống và mạ lỵ nhà cầm quyền với nhiều đỉnh
Chút Mặt Trời Trong Ly Nước Lạnh mà chỉ còn thấy cao nhòng trí tuệ. Thôi thì hãy cứ lặng thinh mà tưởng
ly nước lạnh tanh chứ không có chút mặt trời nào đâu tượng rằng, nước Việt Nam cũng được cai trị bởi
nữa. những con người cũng cùng đi bằng hai bàn chân vậy!
À, rạp đang chiếu phim Thép Đã Tôi Thế Đấy, Đám cưới, bàn đặt dài trong hẻm, mỗi người phải
phim Liên Xô tức là xô nhau liên tục. Nhớ hồi xưa đi tự mang đến chén dĩa cùng ly và ...ghế. Cha nào không
coi cine phải xô nhau mà mua vé thiếu điều muốn cắn mang theo ghế thì ráng mà đứng.
nhau. Nay phim Liên Xô không còn xô nhau nữa mà Đàng trai đàng gái hùn tiền mua thức ăn có heo
cứ đánh thức cô bán vé ngủ gà gật mua vé một cách dễ quay bánh hỏi cùng rượu đế. Quan khách hoan hỉ chén
dàng. chú chén tui cũng rộn ràng lắm. Thời buồn bã gặp tiệc
Phim bật lên chiếu một đoạn, tôi và Mê xô nhau nhậu còn gì vui bằng?
chạy ra ngoài. Cha tôi phải năn nỉ ông Phường Trưởng tắt cái loa
Tôi và Mê xô nhau làm đám cưới. đi cho có vẻ là tiệc cưới chứ không phải là buổi học tập
Hãy tìm những an ủi cho nhau chứ đời này sao mà chính trị.
hồi hộp quá, như cái loa ngày nào cũng hăm dọa Tao Tôi nghe có tiếng thì thầm:
sẽ giết chúng mày. Tao sẽ giết chúng mày. Bằng cách -Vậy là con Mê không phải lấy chồng thương phế
nhai hoài một bài dài thòng buồn nôn về những nhận binh Việt Cộng rồi!
định chính trị của các đồng chí đồng rận đồng rệp. Cứ Lời đồn hoảng hồn này đã khiến bao cô gái xuân
những điệp khúc nhàm chán nhét hoài vào lỗ tai như thì miền Nam vội vã đi lấy chồng...đại. Tôi nghĩ lời
quê hương tôiđang hồi mạt rệp cứ ra rã hàng ngày thì đồn này chắc từ mấy cha bợm nhậu mà ra chứ nhà
chẳng chóng thì chầy người nghe sẽ phải tới thời kỳ nước ta nói một là một như đinh đóng cột: "Vì hạnh
long óc. phúc của toàn dân, đảng ta mần cuộc cách mạng vĩ đại"
Tôi và Mê cưới nhau. Tôi không còn là Trung Sĩ Vậy mà dân không tin, các bà con gái cứ vội vàng cắt
Nhất nữa mà tôi được thăng cấp Tướng, như đám nhóc hết móng tay, không dám thoa son làm điệu, không
Da Bà Bầu đã tiên đoán hồi xưa, tướng trong lòng của dám trang phục chỉnh tề, guốc cao gót bẻ gót cho hết
Mê, tướng chịu quyền ...sinh sát của Mê. cao và sau cùng thì vội vã đi lấy chồng. Đám con trai
Tôi chấp nhận vậy! được quyền lên giá. Há.
Không biết quyết định lần này của tôi có dại khờ Tôi mặc áo sơ mi trắng với cà vạt xanh. Mê mặc
như kỳ quyết định ở đảo Guam hay không? áo dài nữ sinh, xem em thật dịu dàng. Đời em và tôi
Nhưng dù gì tôi cũng đã quyết định. bắt đầu bằng sự giản dị trước hết.
Và Mê cũng đã chấp nhận và cha mẹ hai bên cũng Nhưng những ánh mắt người lớn trong đó có ánh
đã đồng lòng. mắt e dè của cha tôi áng chừng như, tuổi trẻ hôm nay
Đám cưới tụi tôi, đám cưới trong đường hẻm. xây dựng cuộc đời riêng trong một chế độ chưa hề biết
Ba tôi lấy cái nia, dán tròn mảnh giấy trắng vẽ chữ xây dựng.
đỏ hồng: Lạy tạ ơn tứ thân phụ mẫu, dưỡng dục sinh thành.
Tôi thì thầm với Mê:
Tân Hôn Trong Ngõ Hẻm -" ♪♪♪...dù cho mưa hay cho bão tố có kéo qua
đây, dù có gió, có gió lạnh về, có lá sầu gầy. Mình ơi,
Mẹ tôi có một số tiền nhiều hơn số ấn định của anh vẫn yêu em" (Niệm Khúc Cuối -Ngô Thụy Miên)
nhà nước nên bị buộc phải đưa cho nhà nước quản lý
___________________________________________________________________________________
Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX 106