Page 105 - Dac San BK 2013
P. 105

- Nếu mình cứ chạy thẳng hoài con đường này thì       Tôi hãnh diện bỏ nhỏ cho ông biết tôi về từ cõi
           sẽ tới đâu?                                          chết, cõi Bình Long hoang tàn.
                                                                     Ông lại làm tôi ngạc nhiên khi ông hỏi Bình Long
               Tôi ngây ngốc trả lời, sẽ tới ngả tư đèn xanh đèn   ở  đâu?  Á,  chắc  có  lẽ  miền  Nam  có  nhiều  địa  danh
           đỏ. Tôi chưa đủ khôn để hiểu rằng, "anh ơi ta đi bên   hoang tàn quá nên người ta không còn nhớ đến nơi nào
           nhau đến suốt cuộc đời nha anh?"                     hoang tàn hơn?
               Con gái, họ có nhiều ý tưởng trong một lời bình       Thật là lãnh tụ miền Bắc đã biến đồng bằng sông
           thường  lắm.  Tôi  thì  cứ  hiểu  bình  thường  như  lời  họ   núi miền Nam thành vùng bất ổn ngập tràn những trận
           nói, nên đôi khi cứ ọc rơ hoài!                      lụt nước mắt khóc người thân.
               Đến cổng bệnh viện thì Mê thở dài. Tôi tưởng Mê       Tôi không thèm nói chuyện với ông bác sĩ nữa vì
           mệt. Tôi đâu biết rằng, con gái họ lo rất xa, Mê tiếc rẽ   ông không cùng nằm chung một chiến hào với tôi. Ông
           con  đường  đi  sao  quá  ngắn?  Mê  lo  ngại  đường  về   ở mút chỉ ngoài sau.
           chẳng được dài hơn? Tôi làm sao biết được đằng sau        Tôi thèm nói chuyện với Mê.
           tiếng thở dài ấy là cả một trời triết lý lo xa của người      Trên đường bước ra cổng, có anh binh nhì Quân Y
           đàn bà?                                              kia đưa tay lên chào lon Trung Sĩ Nhất của tôi, tôi chào
               Tuy nhiên thấy Mê thở dài thì tôi nghĩ mình cũng   trả lại, lòng hân hoan ừ ừ ít nhất tôi cũng còn hiện diện
           nên thở dài một cái để biểu lộ đồng tình dù tôi chẳng   trong quân đội.
           biết đồng tình cái gì?                                    Mê hỏi:
               Tôi bèn đánh ...thượt.                                - Nặng không Dê?
               Mê nhìn tôi lắc đầu.                                  Tôi giả vờ mặt rầu rầu:
               Bẽn lẽn tôi đi vào phòng khám bệnh.                   - Chắc là phải mổ
                                                                     Mê rú lên, Trời ơi!
           Phòng Khám Bệnh                                           Tôi khoái chí vì hình như Mê lo lắng cho tôi nhiều
                                                                lắm. Làm sao trên đời này có được một người lo cho
               Vô gặp ông Trung Úy Quân Y Sĩ thì ổng trợn mắt   mình thì có phải đó là niềm hạnh phúc tuyệt vời?
           nhìn tôi vẻ vô cùng ngạc nhiên:                           Tuy nhiên tôi cũng phải trấn an nàng:
               - Trời có chút xíu vầy vô đây làm chi?                -  Thiệt  ra thì  ông  có  quẹt  cho  thuốc  đỏ  và  hình
               - Chút xíu chứ đau thấy mồ tổ Trung Úy à! Ông    như các ông ấy còn phải họp nhau để bàn là có nên mổ
           không nhớ hồi nhỏ mình bị đòn cứ ngay mông mà quất   hay  không?  Nhưng  Dê  thấy  khỏe  lắm  rồi.  À  mà  bây
           sao? Nhảy nhổm chứ chẳng chơi?                       giờ mình đi đâu đây? Đi uống sinh tố há?
               Ông cười cười, ừ thì cũng đau, mà cậu bị đòn hoài      Mê nhỏ nhẹ:
           hay sao mà rành vậy?                                      - Tùy anh
               Cha nội này lại muốn đi vào đời tư của tôi nữa rồi.      Mê ơi, nếu cuộc đời của em cứ tùy anh thì có lẽ
           Ba má thương tôi như trứng mỏng không hề quẹt một    đến một lúc nào đó em sẽ rách bươm ra. Tương lai của
           phát  vào  mông.  Cho  dù  tôi  học  có  dở  thiệt  nhưng   anh chắc chắn là những chuỗi ngày ...thôi không dám
           những mục khác của tôi lại có giá vô cùng. Thí dụ như   nghĩ tới nữa.
           tôi đấm lưng và nhổ tóc bạc cho cha tôi khi ông đang      - Mê ơi, sau uống sinh tố xong rồi, mình ra Đại
           mê mê giấc ngủ trưa, thí dụ như tôi gảy đàn ca cho mẹ   Nam coi phim Mùa Hè Năm Ấy nha?
           tôi nghe bản lòng mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào.      - Dạ!
           Nhiều  thí  dụ  lắm,  làm  sao  kể  ra  được  hết  những  18
           năm cùng một mái nhà?                                Mùa Hè Năm Ấy
               Ông Trung Úy quẹt quẹt cho tôi vài miếng thuốc
           đỏ.  Trời,  Chiến  Thương  Bội  Tinh  của  tôi  mà  chỉ  có      Mà ngày ấy Mê cho tôi hôn lên má nụ nồng nàn.
           ngần này hay sao?  t nhất cũng phải băng bột chứ?    Tôi thề với Mê, chỉ có một mình em thôi đủ làm tôi vui
               Và  rồi  ông  ngạc  nhiên  khi  thấy  tôi  mang  lon   sướng. Mê thề với tôi, chỉ một mình Dê thôi khiến em
           Trung Sĩ Nhất mà mặt còn trẻ măng, thường thì trong   hạnh phúc ngập tràn.
           quân  đội,  những  Trung  Sĩ  Nhất  là  những  gương  mặt      Vậy  mà  hôm  nay,  nơi  đây,  trên  đảo  Guam,  tôi
           dầy dạn gió sương bụi đường cát trắng phủ đầy. Còn   lưỡng lự có nên về lại nước Việt Nam có Mê và có cha
           gương mặt của Chuẩn Úy mới là trẻ.                   mẹ với anh tôi?



                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                104
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110