Page 100 - Dac San BK 2013
P. 100

Điệp Tú nhăn mặt sừng sộ:                             - Thì mỗi thằng giỏi mỗi việc. Mầy không giỏi thơ
               - Đây là lần cuối tao nhắc: kể từ bây giờ, thằng   thì mầy giỏi chạy. Không có mầy, việc công ùn ra đấy
           nào xài giọng cười "khớ khớ" của tao thì phải trả tiền   ai lo? Cũng như tao đây thôi. Nếu không có tao thì tụi
           bản quyền cho tao, không thể xài chùa hoài được...   bây lấy đâu ra đứa để chọc ghẹo. Bửa nào tao nổi sùng,
               Tòng  Mu  Rùa  đang  nhỏ  to  với  Quan  Âm  về  vụ   tao nhả thơ ra thì tụi bây có nước điếc luôn.
           nàng Phượng chơi tình xù, tức khí chọt ngang:             Mùa hè đến, thằng cháu ngoại của Nghĩa Xì Thẩu
               - Ở đời muôn sự của chung mầy ơi! Mầy phải cảm   không có chỗ nương thân, bị tống cổ về ông bà ngoại.
           ơn tụi tao vì nhờ tụi tao mà tiếng cười "khớ khớ" đã đi   Thế là Xì Thẩu lãnh búa, vô phương cục cựa vì sự đeo
           vào lịch sử. Tao xem quẻ cho biết bao thằng, tao có lấy   bám của đứa cháu cưng. Nhìn một núi thư của bạn bè,
           cắc nào đâu!                                         nó ngứa ngáy vô cùng nhưng không thể ngồi vào bàn
               Quan Âm trố mắt:                                 gõ được. Nó thử gọi Phúc Cu Ky nhờ giúp đỡ:
               - Vậy sao tao đưa ba chục, mầy lại lấy ?              -  Ê  Cu  Ky  !  Sẵn  mầy  đang  baby  sit  thằng  con
               Tòng Mu Rùa phang bừa:                           mầy,  mầy  làm  ơn  giữ  luôn  thằng  cháu  ngoại của tao
               - Mầy biểu tao lấy đi uống cà phê, ngu sao không   với. Tao muốn gõ vài cái thư cho tụi bây mà nó cứ đeo
           lấy !                                                cứng, tao không gở ra được. Ráng giữ nó giùm tao một
               Tính Quân Kỳ nãy giờ chỉ ngồi cười cười, bây giờ   ngày  thôi.  Tao  hứa  sẽ  đóng  niên  liễm  năm  nay  cho
           thấy bạn bè to tiếng, sợ sinh lớn chuyện bèn thốt lời   mầy, chịu không ?
           can ngăn:                                                 Phúc Cu Ky nhảy dựng lên như đĩa phải vôi:
               - Em lạy mấy huynh. Có gì đâu mà ì xèo. Huynh         - Hổng dám đâu ! Ai dám động đến thằng cháu
           trưởng Đình Ròm có nói: cứ từ từ, rồi đâu lại vào đấy   cưng của mầy ! Buồn tình nó ré lên, chắc mầy giết tao
           mà. Để em kể cho mấy huynh nghe chuyện này: bửa      quá.  Hay  là  mầy  nhờ  Thắng  Cụ  đi.  Nó  ế  vợ  nên  nó
           trước  đi  diễn  hành  Memorial  Day,  em  có  gặp  huynh   thương con nít dữ lắm, tánh tình nó cũng mềm mỏng,
           trưởng Ngọc Cao Bồi Texas cũng về dự. Trông anh ấy   nhất là nó hát hay hết biết. Tao đoán nó hát ru con nít
           thật là trẻ trung, phong độ. Anh đeo cặp kính lão nhỏ   thì khỏi chê. Gọi nó đi !.
           nhắn,  thời  trang  tạo  cho  anh  có  nét  hao  hao  George      -  Ồ !  vậy  mà  tao  không  nghĩ  ra.  Tao  sẽ  gọi  nó
           "Cluny"  (Xin  lỗi,  đang  xài  VPS  keys).  Người  ta đồn   ngay bây giờ.
           anh ấy vừa tậu cho mình một nàng ghệ nhí nhức nách        Nói  là  làm,  Xì  Thẩu  bấm  số  của  Thắng  Cụ  nhà
           để  dìu  anh  những  bước  lãng  du.  Anh  có  hỏi  thăm   mình  để  nhờ  vả  mà  không  biết  Cụ  mình  đang  ôm
           chúng ta và nhờ chúng ta tìm cách liên lạc với Kiến   microphone nỉ non bài hát "Vì Đó Là Em".....
           Hôi về việc dời cư của anh Kiến Hôi nhà mình. Anh         Vì muốn câu chuyện thấm sâu vào tim gan phèo
           Ngọc còn tâm sự anh ấy đã khóc ba ngày trời khi đọc   phổi, đây là lần thứ ba, Sang Đui mở lại từ tập đầu tiên
           bài "Viên Đạn Vang Rền" Kiến Hôi viết. Bài viết đã   của "Thuyền Đời Ơi !" để nghiền ngẩm từng câu từng
           thể hiện gần đúng một phần quá khứ đời anh.          chữ mà Kiến Hôi đã nhuần nhuyển đẩy đưa người đọc
               Tính  Quân  Kỳ  vừa  kể  vừa  rơm  rớm  nước  mắt.   đến  tận  cùng  nghiệt  ngã. Chàng  để  mặc  cho  con  tim
           Chàng lẩm bẩm:                                       thổn thức theo từng nổi trôi của Dê, một con người của
               - Ước gì ở phía dưới bài "viên đạn vang rền" có   thời cuộc ngày nào. Chàng cũng  không biết rằng khi
           thêm một bài thơ của Tôn Ngộ Không thì thật là tuyệt   Kiến Hôi vẽ lại bức tranh ngày xưa, nơi được đánh dấu
           cú mèo.                                              bằng  những  cái  tên  như  chợ  Da  Bà  Bầu,  đường
               Không biết ai thọc mạch mà câu lẩm bẩm đó lọt    Nguyễn Kim, con hẻm trên đường Nhật Tảo... cũng là
           vào tai Tôn Ngộ Không. Hai ngày nay, nó đói treo mỏ:   nơi đã từng in sâu những dấu ấn một thời tuổi trẻ của
               - Cháo còn không có bỏ bụng, ngày nào cũng một   Trà Thanh Long, của Lưu Tấn Lộc, nơi mà chúng nó
           bài thơ thì có lẽ tao theo Hàn Mặc Tử sớm. Sao tụi bây   đã  từng  khắc  khoải  cho  kiếp  lưu  đày  trên  chính  quê
           không nhờ thằng Quý năn nỉ nhà thơ Phạm Sánh làm     hương của mình ...
           thế cho tao vài lần ?                                     Chàng cũng thắc mắc tại sao Kiến Hôi không cho
               Tôn Tẩn thấy tình cảnh thằng em mình bi đát quá,   Dê mang lon Chuẩn Úy xuất thân từ trường Mẹ Thủ
           động từ tâm:                                         Đức thân thương để cảm thấy gần gủi với mình hơn ?
               - Xách bị lên nhà tao đong vài ký gạo về nấu cháo   Chàng lầm bầm chửi thề :
           húp  đở.  Còn  việc  văn  thơ  thì  mầy  nên  lấy  làm  hãnh      - Cũng may, nó dọn qua Florida. Nó mà move tới
           diện khi được bạn bè nhờ vả. Nếu mầy làm thơ như tao   xứ Kangaroo này thì ở đây sẽ gặp loạn. Đám đàn bà
           thì ai thèm nhờ, đúng không !                        con gái sẽ điên cuồng vì những vẽ vời, mộng mị của
               Mãi đến bây giờ, Thắng Cụ mới góp ý:             nó.

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                 99
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105