Page 102 - Dac San BK 2013
P. 102

Mà  phải  xin  nói  rõ  hơn  là  những  đứa  đó  đều là
           Thuyền Đời Ơi!                                         con trai và đều to con hơn tôi, chứ đời nào tôi nỡ lòng


                                                                tuổi hơn?
                                                                đánh con gái? Hay nỡ lòng đánh mấy đứa nhỏ con, nhỏ
            iến H i 344                                              Vì vậy bỗng dưng tôi trở thành anh hùng. Bỗng
                                                                dưng mấy đứa con gái ngưỡng mộ tôi. Bỗng dưng tôi
               Hồi còn nhỏ, tôi đã biết cười với hoa vừa mới nở   có khế chua với me ngào ăn dài dài.
           và  tôi  cũng  đã  biết  buồn  với  lá,  những  cành  sắp  đổi      -  "Anh  Dê Xanh  ơi, anh Dê  Xanh!  Anh  đi  rước
           thành vàng buổi đầu thu. Tôi cũng đã biết mừng  khi   lồng đèn với tụi em nghe?" Tiếng con Mê nằn nì.
           mẹ đi chợ về có bánh cho tôi. Và tôi cũng đã biết lo khi      Bởi là vì tụi thằng Khương và Khảnh và Khừng
           mà cuối tháng cầm học bạ về cho cha xem.             cứ núp trong góc với cọng dây thung và đống bì cứng
               Anh Hai tôi thì cứ hay cú đầu tôi, "mầy học ngu   bắn lủng lồng đèn đêm Trung Thu của mấy đứa con nít
           hơn con gái"                                         hoài. Nhưng hễ chỗ nào có Dê thì chỗ đó bình yên như
               Cha thì, "thằng nhóc nầy diễn xuất thật hay" chả   vại,  nên  Mê  mới  rũ  Dê  cùng  đi  bên  cạnh,  bên  cạnh
           là vì tôi cứ đấm lưng cho ông và nắn nót cái bả vai mỏi   khoảng thời gian cuộc đời của con nít.
           mệt của ông mỗi lần tôi trình học bạ. Tôi cứ nghĩ làm      Đến  khi  lớn lên,  đến  khi  những  đứa  bé  của  con
           sao  cho  ông  thoải  mái  chút  thì  có  lẽ  ông  không  cần   hẽm nhỏ số 175 đường Da Bà Bầu biết thoa son và vẽ
           phải la Trời tiếng rõ to. Nhưng nhiều lần lắm, ông vẫn   mắt, biết mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần xanh và rẽ
           la  Trời  ơi  thật  lớn  khiến  tôi  sợ  hãi  phải  chạy  lủi  ra   tóc đường ngôi bốn sáu thì Mê không còn rũ Dê đi bên
           ngoài sân.                                           cạnh nữa, mà chính Dê bao giờ cũng vẫn tình nguyện
               Thời thơ ấu của tôi đó. Thời thơ ấu của tôi có ...   đi bên cạnh Mê như là một thói quen không thể nào bỏ
               Con nhỏ nó tên Mê, nhà gần bên trong xóm vẫn     được vì đã khắc sâu từ ở thuở còn thơ.
           luôn hay dặn tôi rằng:                                    Và cuộc đời cứ không thể, ấy thôi kệ nó mà.
               - Khi ấy lớn lên thì đừng đi đánh lộn nữa nha? Ấy      Cuộc đời đưa tôi vào vòng chinh chiến lớn, đưa
           cứ thây kệ nó mà.                                    tôi vào cuộc đánh lộn dữ dằn không phải chỉ cần một
               Sở dĩ nhỏ Mê hay lên mặt dặn dò tôi là vì buổi đó   thế võ Judo mà là cần lắm nhiều lựu đạn với xe tăng.
           thằng Khương ký lên đầu nó nghe một cái cụp. Thằng        Sau  hai  tiếng  Trời  Ơi  thật  lớn  của  ba  tôi  và  ba
           Khương bự con nhất đám và cũng là hung hăng nhất     thằng Khương thì hai đứa tụi tôi khăn gói lên phi cơ
           hạng, dù nó không có xâm mình nhưng cái vết thẹo vắt   quân sự C130 bay thẳng ra Nha Trang thụ huấn khóa
           ngang sau lưng vì leo cây té xuống hàng rào kẽm gai   Hạ Sĩ Quan ở quân trường Đồng Đế.
           cũng đủ làm cho đám nhóc tụi tôi phải e dè.               Quân trường mà nhìn thẳng qua bên kia có "Anh
               Tuy nhiên bữa đó, bữa mà nó ký đầu con Mê đã     đứng nghìn năm thao diễn nghỉ, em nằm xỏa tóc đợi
           không biết vì sao mà làm cho tôi xung lên máu nóng.   chờ anh".
           Tôi nhào tới sừng sộ thì bị ăn ngay một quả đấm của       Quân  trường  của  những  anh  rớt  tú  tài  anh  đi
           nó, tá hỏa tam tinh tôi định khóc nhưng chợt thấy ánh   Trung Sĩ, em ở nhà vá áo đợi chờ anh. Bao giờ xong
           mắt hoảng hốt của con Mê, tôi đanh mặt lại làm liều,   nợ nước non, anh về, áo đó, còn em đâu rồi?
           với nắm được tay thằng Khương, tôi giằng mạnh một         Những  tháng  dài  ở  Nha  Trang  gió  lộng  và  biển
           cái, nó mất thăng bằng, tôi dùng chân chận ngang đầu   gầm gừ đã ràng chặt tình bạn Dê, Khương vào thành
           gối. Nó té xuống nghe cái xụp, máu lỗ mũi nó chảy ra.   một gút. Gút của những tuổi trẻ, thôi giã từ ngày tháng
           Đám con nít, kể cả con Mê cùng thét lên: "Có người   rong chơi, ghìm trước mặt những kẻ manh nha và nhìn
           chết! Có người chết!"                                sau lưng những thằng đâm lén.
               Tôi  sảng  hồn,  co  giò  tôi  chạy.  Thằng  Khương      Tuổi trẻ vào đời, đời nhọc nhằn gớm giếc.
           cũng sảng hồn, cũng co giò chạy, tay bụm  mũi, máu        Tuổi trẻ về Bình Long, hai Trung Sĩ trẻ mang hai
           chảy dài.                                            Cánh  Gà  mới  toanh  cùng  về  chung  đơn  vị,  những
               Kể từ đó, kể từ khi tôi bung ra một đòn nhu đạo   tưởng sẽ có những cánh rừng cao su bạt ngàn và người
           nhẹ nhàng làm xịt máu mũi của thằng Khương thì đám   xinh trắng như lụa mộng.
           con nít đặt cho tôi một biệt danh:  Dê Mặt Xanh. Vì       Nhưng năm đó lại là năm 1972,
           khi giận, mặt tôi biến thành xanh lè và hễ khi nào mặt      Bình Long có mùa Hè rực những lửa.
           tôi biến thành xanh thì thể nào cũng có mặt một đứa       Lửa của mặt trời và lửa của cà nông.
           nào đó biến thành đỏ. Đỏ của cái lỗ mũi ăn trầu.

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                101
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107