Page 103 - Dac San BK 2013
P. 103

Và cùng cơn địa chấn. Những tiếng rầm rì nghiến   Dù đã bắt tay được với quân tử thủ nên thằng Khương
           nát.                                                 sanh tật đòi dời qua hố khác. Tôi có nói với nó:
               Những khối sắt nặng nề của chiến xa tràn ngập bể      - Mầy với tao nằm đây từ ngày đầu đến giờ, chẳng
           dập thân cao su mủ chảy, những chiến xa cầy lên hẳn   bị ăn một quả pháo nào, vậy hố này là hố thiêng, hố đã
           hình  hài  Việt  Nam.  Cầy  lên  hai  tuổi  trẻ  kinh  hoàng   được ếm bùa hộ mạng, sống chết gì mình cũng trụ tại
           hoảng hốt. Thằng Khương gọi tôi giật giọng:          đây.
               - Mầy nhào lên dứt một cái 72 cho nó coi?             Nó cứ cười ngất mà chê là tôi ở dơ. Nó dời qua
               Mặt tôi xanh như tàu lá, cái nón sắt đã rớt mất từ   bên hố kế chỉ cách có 2 tầm nhảy xa. Không ngờ đại
           đời nào, chắc từ cái lúc mà chiếc T54 gầm gừ rượt theo   pháo  chọn  ngay  hố  nó  mà  rơi. Tôi  chồm  qua  thì  chỉ
           hai đứa từ giao thông hào này qua giao thông hào khác.   thấy mảnh lưng có dấu thẹo quào của sợi dây kẽm gai
           Tôi lúng túng với cây M72, giương nó ra như thế nào   ngày xưa.
           đây? Tôi đã quên bài học vũ khí trong quân trường. Mà      Tôi khóc lên.
           thật ra lúc thực tập thì lại chính ông Hạ Sĩ phụ tá Sĩ      Mọi cảm giác buồn thương mến sợ bỗng chợt tràn
           Quan huấn luyện viên bắn chứ tôi nào được rờ vô?     về.
               -  "Mầy  như  con  ...kẹ  ông".  Thằng  Khương  chửi      Và cuộc chiến Bình Long vang dội trên những nẻo
           tôi như thế, nhưng chính nó, nó cũng loay hoay với cây   đường đất nước ở miền Nam cũng tàn dần theo những
           hỏa tiển đang cầm trên tay. Hai đứa ngồi dựa vào vách   đổ  nát  khắp  thị  trấn.  Sức  của  những  người  còn  sống
           đất  khô  cằn  của  hố  đại  bác  pháo  kích  mới  hồi  hôm   chợt vươn lên, như ta thấy tự nhiên ở tận cùng đau khổ
           sáng. Tôi đọc tấm hình chỉ dẫn in ngay trên khẩu hỏa   vẫn còn lóe lên chút niềm hy vọng. Có những bông hoa
           tiển M72, à, thì ra thế, giản dị chỉ có kéo dây, giương   lạ kỳ luôn tồn tại với thời gian biến đổi, người xưa đặt
           lên và bóp cò vậy thôi. Thằng Khương mặt cũng sáng   tên  hoa  là  Huyền  Diệu  Muôn  Phần.  Những  hoa  này
           ra.  "Mầy  cũng  như  con  ...kẹ  tao  thôi  Khương  à" Tôi   thật  là  khó  thấy,  người  ta  chỉ  có  cảm  giác  được  mà
           sủa ngược lại nó. Hai thằng nhìn nhau cười một cái.   thôi.
               "Oành!  Oành!"  Hai  tiếng  nổ  long  trời,  con  cua      Lệnh từ ông Thiệu, Tổng Thống Thiệu đưa xuống,
           T54 lãnh đủ. Sức dội làm tụi tôi rát mặt đến bật ngữa   tất  cả  quân  nhân  tham  dự  trận  Bình  Long  đều  được
           người ra sau. Chiếc T54 đỏ ửng lên, khựng lại rồi xìu   tăng thêm một cấp, như vậy lần đầu tiên trong quân sử
           xuống.                                               thế  giới  có  một  chiến  trường  không  có  binh  nhì.  Ai
               "Banh càng rồi! Banh càng rồi" Tôi mừng quá hét   cũng có cái niềm hãnh diện để mang trên vai. Riêng tôi
           lên! Thằng Khương cũng cười ha hả.                   thì ông định thăng cho tôi nhiều cấp một lần một vì tôi
               Cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn, vẫn còn nhiều T54   cũng  bị  một  mảnh  đại  bác  chui  ngay  vào  mông  bên
           lồng  lộn  trong  thành  phố.  Tụi  tôi,  những  toán  diệt   phải mà ông bác sĩ quân y lại cho đó chỉ là vết gà mổ.
           chiến xa lểnh khểnh mang trên vai nhiều M72 đi làm   Tôi cũng thầm mong là ông bác sĩ bị ít vết gà mổ  ở
           pháo bông rực đỏ giang sơn.                          mông coi coi có ngồi ăn cơm thoải mái yên lành hay
               Ba tháng dài như vậy, ba tháng ăn đạn pháo hằng   không?
           ngày,  ba  tháng  trồi  lên  lùng  diệt  chiến  xa,  ba  tháng      Dù gì đi nữa thì phần thưởng quý báu ngon lành
           dưới giao thông hào chỉa súng chống lại từng đợt tấn   vẫn  là  một  tháng  dưỡng  thương  cùng  14  ngày  phép
           công,  tôi  như  bít  bùng  mọi  cảm  giác,  không  còn  sợ   thưởng.
           nữa, không còn lo nữa, không còn cha nữa, không còn       Nhấp nhổm ngồi một bên mông, tôi lên xe đò về
           mẹ nữa. Tôi chỉ còn mê sảng với những phản ứng tự    Sài Gòn.
           nhiên, hễ thấy bóng người xung phong định tràn ngập
           thì tôi chỉa súng bắn, hễ nghe tiếng chiến xa rần rộ thì   Sài Gòn ơi !
           tôi bật dậy với khẩu 72, hễ nghe tiếng rít gió của đại
           pháo thì tôi rúm người lại trong hố.                      Ớ  kìa,  con  hẽm  thương  của  tôi,  con  hẽm  175
               Nhưng đến một bữa kia thì mọi cảm  giác lại về   đường Da Bà Bầu có hai hàng bông gòn bay trắng xóa.
           tràn  ngập  trong  tôi,  đó  là  bữa  mà  cái  hố  của  thằng   Tôi mới xa nhà chưa đủ để nhớ nhưng khi vừa về lại
           Khương bị lãnh nguyên một quả đại pháo.              thì bỗng thấy mình thật cần.
               Mọi lần thì tôi và nó cùng nằm chung một chỗ, ăn      Đám nhỏ thay thế đám nhỏ ngày xưa của tụi tôi đổ
           cũng dưới hố, ngủ cũng dưới hố, đi tiêu đi tiểu cũng hố   ra reo hò:
           đó, quẹo đầu mà ngủ cũng cùng một hố, vì vậy mà mùi       - Anh Dê, anh Dê mới dề
           nồng  của  mọi  các  cái  đã  bắt  đầu  tấn  công  vào  khứu      - Anh Dê mặt ngầu, tóc dài thòng
           giác, hơn nữa trận chiến đã bắt đầu dịu đi, quân Nhảy

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                102
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108