Page 104 - Dac San BK 2013
P. 104

Vang vang trong đám có đứa ngâm lên Bình Long    nào chứ không phải như đám bạn của tôi, có thằng còn
           anh dũng, An Lộc kiêu hùng.                          nợ lại ông thầy nữa kìa.

               Tự nhiên tướng tôi đi bỗng đổi khác, ngực tôi tự      Và vì cái mặc cảm đi bên cạnh người học giỏi nên
           nhiên phồng lên, tôi vui sướng làm người về từ miền   khi  anh  tôi  định  hy  sinh  một  ngày  học  ở  trường  Y
           rực nóng, về với hình hài nguyên vẹn dù sao cũng là   Khoa để chở tôi lên Tổng Y Viện Cộng Hòa cho mấy
           một vui thích hơn là phải có người khiêng về.        ông bác sĩ khám cái đít thì tôi nhẹ nhàng nhưng cương
               Mẹ tôi thì khỏi nói, bà khóc một cái òa. Điều đó   quyết không chấp thuận, vì dù sao Mê cũng đã hứa sẽ
           làm nước mắt tôi cũng chảy ra tràn trề, tại bà làm tôi   đưa tôi đi mà?
           khóc chứ đám con gái có cả con Mê đang chăm chú           Hôm qua tôi có nói chuyện với Mê:
           nhìn tôi kìa. Ba tôi thì đôi con mắt đỏ hoe, ông gật gật      -  Nhà  Dê  ai  cũng  bận,  Dê  bị  vết  thương  hành
           cái đầu, đôi bả vai ông hình như hơi vươn lên như hai   muốn té xỉu. Chẳng hay Mê có biết đường xe buýt lên
           bả vai của tôi. Ông cười, trong nụ cười của ông có dấu   Cộng Hòa?
           hiệu của nỗi lo vừa mới bay tan và đồng thời nỗi lo đó      Mê chớp mắt:
           sẽ kéo lại ngay tức thì.                                  - Anh bị thuơng ở đâu? Thấy tay chân mặt mày
               Cuộc chiến vẫn còn mà.                           lành lặn mà?
               Cuộc  chìến  vẫn  còn  tiếp  diễn  ở  mảnh  đất  miền      Không lẽ nói bị thương ở mông? Ai mà nói vậy
           Nam.                                                 với con gái bao giờ? Kỳ lắm!
               Phải chi miền Bắc ngừng lại vào thời điểm đó thì      - Dê bị ở ...bụng
           đâu còn những ánh mắt lo âu nữa?                          Mê hoảng hốt. Ánh mắt hốt hoảng của nàng làm
               Phải chi miền Bắc đừng làm chuyện bậy bạ Giải    tôi nhớ ngàn đời. Nếu kiếp sau có đi lính, tôi cũng xin
           Phóng thì bên nhà thằng Khương đâu đã treo ảnh của   được bị thương đâu đó nhè nhẹ, để tôi được nhìn ánh
           nó  trên  bàn  thờ  nhang  khói  khi  mà  nó  hãy  còn  trẻ   mắt hốt hoảng của em.
           măng?                                                     - Mê chở Dê đi cho!
               Những giấc ngủ ngoài chiến trường thường thì là       Ới  đất  trời  ơi!  Xin  đừng  sập  xuống  ở  giây  phút
           những  giấc  chập  choạng.  Về  lại  được  mái  nhà  thân   này.
           thương thì không hiểu tại sao những giấc ngủ của tôi      Mộng lành tôi đến bù đắp cho những ngày mộng
           có quá nhiều những mộng lành.                        dữ. Xin ngày mai trời cứ mưa cho nước ươm ấp tình
               Tất cả tiếng động ồn ào chói tai của bom đạn được   nồng.
           thay bằng lời âu yếm dịu dàng của mẹ tôi. Cha tôi thì      Mà  nếu  cho  dù  hôm  nay  trời  có  sập  xuống  tôi
           vẫn  còn  Trời  Ơi  như  những  lần  coi  qua  học  bạ,  tuy   cũng vẫn cảm thấy vui vì hình như Mê cũng đã dành
           nhiên nó lại không có cái âm của một tán thán tự giận   cho tôi tình cảm đầu đời.
           dữ hay là một sự thất vọng, mà tiếng Trời Ơi của ông      Hay là nếu trời không mưa mà có nắng ráo thì Dê
           nghe như lời cầu gọi Thượng Đế hãy giúp đở cho tôi   nầy  cũng  thỏa  được  lòng,  nắng  cho  em  tươi  một  nụ
           sự sáng láng lúc còn đi học và những yên lành khi đã   hồng thì trông cũng đẹp.
           vào đời.                                                  Trên  chiếc  PC,  tôi  đèo  Mê  tìm  đường  lên  trời,
               Tôi bao giờ cũng vẫn ngàn lần cảm ơn hai đấng    nàng mặc áo dài trắng nữ sinh cán sự điều dưỡng, tôi
           sanh thành của tôi đã nhẫn nại với thứ hạng học hành   mặc áo trận ủi hồ phẳng phiu, lon Trung Sĩ Nhất nằm
           của tôi cũng như con đường thi cử.                   dài trên cánh tay trái, đôi bốt đờ sô tôi bóng loáng sáp
               Còn đối với anh tôi thì tôi không bao giờ cảm ơn   đèn cầy. Đám nhỏ hàng xóm nói coi anh Dê phong độ
           hắn được một lần. Hắn lúc sinh ra, nghe kể lại thì lúc   như  Thiếu  Tướng.  Ừ  ừ...thế  nào  tôi  cũng  lên  tướng,
           ăn thôi nôi hắn chọn lấy cây viết dù bao nhiêu là đồ   tướng trong lòng của Mê.
           chơi rực rỡ sắc màu để cạnh bên, cho nên lúc lớn lên      Và  khi  ra  đến  đường  thì  tôi  để  ý  có  mấy  thằng
           cắp sách đến trường hắn học giỏi lắm, được nhà trường   cũng chạy xe Honda dòm dòm Mê mà thiếu điều xém
           khen thưởng loạn cả lên, thậm chí có một hôm hắn nói   nữa  đụng  vô  gốc  cây  dầu  trồng  dọc  hai  bên  đường
           với mẹ tôi rằng: "Má biết hông? Hai chục điểm là ngon   Nguyễn Văn Thoại chỗ trường đua Phú Thọ.
           lắm rồi, vậy mà có ông thầy kia muốn cho con 21 điểm      Gió thổi vì vèo.
           lận!"                                                     Có  vài  cành  lá  lả  lơi,  có  cuộc  tình  vừa  chớm.
               Tôi thì cũng có điểm vậy, mười hai mười ba trên   Đường đi có vai mềm của thiếu nữ chạm nhẹ vào vai
           hai mươi, ít nhất bài làm của tôi cũng trúng được phần   tôi. Có ngất ngây cuộc đời.
                                                                     Mê hỏi:

                    ___________________________________________________________________________________


                         Đặc San Bất Khuất 2013 – Khóa 8 B+C/72 TB/TX                                103
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109